"Ưʍ... Anh rể ..."
Tô Nhân khẽ nhếch miệng, tay chống đỡ trước ngực hắn nhỏ giọng cầu xin.
"Em không muốn...anh đừng như vậy được không?"
"Vì sao không thể như vậy?"
Tô Nhân rõ ràng rất thoải mái, vì sao lại cứ phản kháng hắn, Chu Mộ Ngôn nhớ đến chàng trai tên Tư Minh xum xoe kia, còn có lời mẹ vợ nói, trong mắt hiện lên tia ghen tị.
"Có phải bởi vì tên nhóc Tư Minh không? Em vừa nói với anh, em với cậu ta chỉ là bạn học, có phải em gạt anh không?"
"Không phải, anh rể, anh là anh rể em, chúng ta không thể làm như vậy, anh có nghĩ tới chị không?"
Nghĩ đến việc mình và anh rể làm loại chuyện thân mật này, chính mình còn lêи đỉиɦ ở trong miệng anh rể đạt, Tô Nhân xấu hổ, cắn chặt tay mình, giống đứa trẻ nức nở.
Nhắc tới Tô Vi, Chu Mộ Ngôn bình tĩnh không ít, hắn và Tô Vi là quan hệ vợ chồng, còn Tô Nhân là em vợ hắn, không phải là phụ nữ bên ngoài chơi xong rồi có thể tùy tiện dùng tiền tống cổ đi.
Dù tính là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cũng phải chú ý đôi bên tình nguyện, Nhân Nhân hiện tại rõ ràng không muốn...
Hắn thật sự thích thân thể mềm mại của em vợ, buổi tối nằm trên giường, nghĩ đến người ôm mình chính là em vợ, kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ tăng lên gấp bội, khi thọc vào rút ra ở tiểu huyệt Tô Nhân, từng lỗ chân lông toàn thân đều sảng khoái đến mức giống muốn lên thiên đường, ăn tủy trong xương mới biết ngọt, càng ngày muốn càng nhiều.
Còn có bộ dáng nhỏ bé yêu kiều, mỗi một thứ trên cơ thể cũng có thể làm Chu Mộ Ngôn rung động, luôn tìm mọi cách lấy lòng Nhân Nhân, muốn nhìn thấy cô cười, nhìn cô nháo loạn, sau khi ở bên em vợ, bản thân càng trở nên khác thường, tràn ngập tình cảm mãnh liệt, nhìn không thấy Nhân Nhân sẽ nhớ.
Hiện tại Nhân Nhân khóc thê thảm như vậy, hắn nào có thể cưỡng ép cô.
Hắn hôn miệng Nhân Nhân, nhẹ giọng dụ dỗ, "Đừng khóc, anh không làm, anh rể vì quá thích em mới không nhịn được."
"Em không cần anh thích..."
Tô Nhân bĩu môi càng đau lòng hơn, anh rể nói thích mình, vậy chị gái tính là gì đây?
Nhìn Tô Nhân khóc lóc không ngừng như cũ, Chu Mộ Ngôn thở dài, vươn ngón tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Em còn khóc, lát nữa mẹ hỏi em sao lại thế này? Em sẽ nói như thế nào? Hay sẽ nói là anh rể bắt nạt em?"
Tô Nhân bắt lấy đánh tay Chu Mộ Ngôn, tức giận hung hăng cắn một ngụm, nghẹn ngào nói: "Anh còn biết uy hϊếp em."
Rõ ràng biết cô không dám kể lại chuyện hai người, còn cố ý hỏi như vậy. Chu Mộ Ngôn bị chọc cười, cô nhóc cũng thật có ý tứ, ngày trước kết hôn với Tô Vi sao lại không có chú ý tới cô nhóc này cơ chứ?
Chắc là Nhân Nhân khi đó quá nhỏ, thấy mình đã sợ hãi, mỗi lần đến đều cách khá xa.
Hắn lẳng lặng nhìn Tô Nhân trong chốc lát, mở miệng nói: "Nhân Nhân, anh không nói sai, anh rất thích em, em yên tâm anh sẽ cho em và chị gái em lời giải thích rõ ràng, em chờ anh."
"Anh rể, anh muốn làm gì?"
Cảm xúc bất an mãnh liệt từ thân thể dâng lên, Tô Nhân nhìn Chu Mộ Ngôn chăm chú nhìn mình, lòng như nổi trống, anh rể rốt cuộc muốn làm gì! Không phải là...
Nhìn thấy trên mặt thiếu nữ đầy vẻ căng thẳng và đề phòng, Chu Mộ Ngôn khẽ cười, "Đầu nhỏ này đang miên man suy nghĩ gì đây? Vẫn nên nghĩ lí do biện hộ cho em nếu mẹ phát hiện em uống rượu."
"Ai cần anh lo."
Tô Nhân nhỏ giọng nói thầm, tâm tư xoay chuyển bay nhanh, lời anh rể nói vừa rồi rốt cuộc là có ý gì?
Cái gì mà nhất định cho cô và chị lời giải thích? Hắn muốn nói cái loại quan hệ này của bọn họ ra sao?
Nếu là để người ngoài biết cô và anh rể sau lưng chị gái làm ra chuyện thân mật, cô sẽ không còn mặt mũi nữa!
Chị Tô Vi còn hai năm mới về nước, trường học cách thành phố C tới hai giờ lái xe, anh rể khả năng tùy tiện đi tìm mình là rất cao, hắn là anh rể cô, là con rể nhà họ Tô xem trọng, rất nhiều trường hợp hoàn toàn không thể tránh được, nếu lại phát sinh chuyện giống như vừa rồi ở bể bơi, Tô Nhân cô căn bản không thắng nổi sức hắn.
Còn có...