"Nhân Nhân... Bảo bối của anh..."
Chu Mộ Ngôn thở hổn hển hôn gương mặt Tô Nhân, trong lòng phức tạp khó hiểu, cô em vợ hắn chắc vẫn là xử nữ, huyệŧ chỉ bị hắn dùng côn cân ra tiến vào, nhớ tới liền sướиɠ đến không nhịn được, hưng lại một lần lại nhiều hơn một tầng lo lắng, cô sợ đau như vậy nên rất có khả năng bị hắn làm phát khóc. Phụ nữ lần đầu tiên đều sẽ đau, chưa kể của hắn lại quá lớn, huyệt cô lại nhỏ, trong chốc lát khẳng định không tránh được bị tổn thương, lỡ như cô bị dọa khóc lóc tỉnh lại thì hắn biết làm sao bây giờ? Bộ dáng như hoa lê dính hạt mưa kia hắn nhìn khẳng định sẽ không đành lòng, còn có...
Tô Nhân cô chính là em gái ruột của vợ hắn, là em vợ hắn, nếu giữ lại bước cuối cùng, khổ tâm phá đi tấm thân xử nữ, mọi chuyện còn có thể khôi phục trạng thái ban đầu, nếu thật sự đem cô biến thành nữ nhân của mình, về sau e là khó nói...
Chu Mộ Ngôn rối rắm, đem côn ŧᏂịŧ thoái lui về sau, nhưng vẫn luyến tiếc địa phương chặt khít chưa từng bị ai thăm qua của thiếu nữ. Côn ŧᏂịŧ ở huyệt đạo dùng biên độ nhỏ chậm rãi thọc vào rút ra, tay xoa hai bầu ngực tròn trịa, thấp giọng nói:
"Nhân Nhân, hôm nay anh rể không thao vào, sẽ không đau, chỉ cắm bên ngoài tiểu huyệt, em có thoải mái không? Chảy thật nhiều nước, đem dươиɠ ѵậŧ anh làm ướt. Nhân Nhân khi ngủ cũng mẫn cảm như vậy sao?... Tê... Đừng cắn... Tỷ phu đã lâu không có thao huyệt, trong chốc lát phải bị em cắn bắn ra. Em thật chặt, bảo bối của anh.... Ách..."
Trong lòng ngực ôm thân thể mềm mại thơm tho của cô em vợ, kɧoáı ©ảʍ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ từ xương sống Chu Mộ Ngôn dâng lên, từ quy đầυ dần dần lan tràn đến toàn thân, hắn không tự chủ thọc vào rút ra, càng cắm càng nhanh, nhưng vẫn thật cẩn thận tránh cho xâm nhập quá mức, mã mắt càng trướng càng lớn, "Ách..." Một tiếng kêu rên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ đã lâu đặc sệt bắn vào trong cơ thể thiếu nữ.
"Nhân Nhân... Ngoan ... Thật thoải mái... Anh rể bắn tiểu huyệt em thật thoải mái... bây giờ en còn nhỏ, anh rể sẽ không thao vào, về sau..."
Chu Mộ Ngôn xoa xoa mông đẹp tuyết trắng, nhớ tới câu tục ngữ có nói: "Cô em vợ là nửa cái mông của anh rể", cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.
**
Tô Nhân phát hiện anh rể đối với cô càng ngày càng tốt, biến đổi đa dạng nấu cho cô đủ loại món ăn ngon, mỗi ngày còn kiên trì bôi thuốc cho cô, được hắn chăm sóc vết thương hồi phục rất nhanh, đã có thể xuống đất tùy tiện đi lại, chỉ là...
Tô Nhân khó nhịn vặn vẹo thân mình, có thứ gì từ phía dưới chảy ra, qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ một mảnh. Không biết vì sao, gần đây thân thể trở nên rất kỳ quái, mỗi buổi tối đều sẽ xảy ra mộng xuân, trong mộng có người đàn ông ở trên người hôn cô, liếʍ nàng thân thể, còn đem một thứ cứng rắn dạng hình trụ cắm vào giữa hai chân cô đưa đẩy, thật thoải mái a, cô căn bản không muốn tỉnh lại, hy vọng vui sướиɠ này có thể kéo dài thêm trong chốc lát.
Buổi sáng hàng ngày, nộn huyệt đều có chút sưng, có đôi khi xuống giường còn chân sẽ mềm... Mặt Tô Nhân lại đỏ lên, bản thân thích lỏa thể khi ngủ, bắt về từ năm cô mười bốn mười lăm tuổi, buổi tối khi ngủ liền sẽ dùng đùi kẹp chăn cọ xát hoa tâm, nên thầm nghĩ chắc là khi ngủ vô ý thức mà cọ xát chăn nên chỗ đó mới có thể sưng.
Gần đây Tô Nhân cô đều quấn lấy anh rể muốn uống rượu, Chu Mộ Ngôn vì cô còn cố tình mang về nhà mấy bình rượu Vang đỏ thượng hạng, để cô nếm thử rồi lựa chọn xem thích loại nào nhất.
Ai, anh rể thật tốt, thân thể cô vốn dị ứng với rượu, uống xong ngủ một giấc thân thể luôn có vài vệt đỏ mờ nhạt, có đôi khi miệng còn sưng lên, nhưng cô không tính nói ra, cô thích mỗi ngày buổi tối cùng anh rể ngồi trước bàn ăn, ăn món ăn do hắn nấu, vui sướиɠ cùng hắn " cụng ly". Anh rể cô không chỉ có lớn lên đẹp trai, còn có tính hài hước, sẽ nói chuyện chọc cho cô cười, Tô Nhân vui mừng không giấu được , không biết trước kia vì sao lại cho rằng anh rể Mộ Ngôn là người khó ở chung?Kỳ nghỉ hè này đến thật quá dễ chịu, chỉ là... Tô Nhân sờ sờ bụng nhỏ của mình,, bĩu môi có chút nhi không vui, giống như đã nhiều thịt hơn trước. Không đợc, không thể như vậy, cô muốn giảm béo, nhưng là nên chọn tập yoga hay là học bơi lội đây?