Phế Tài Nghich Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 90-1: PHẾ BỎ QUẦN THẦN

Quả thật dựa vào năng lực bây giờ của nàng ta, cùng với thân phận của Tư Đồ Mộng Liên, nếu như tùy tiện động đến Tư Đồ Mộng Liên rất có thể được một mất mười.

“Không sai!” Bách Lý Thần Hi xoa đầu Ngự Thanh, nói: “Nhưng phàm là người động sát khí với Bách Lý Thần Hi ta, một nguời ta cũng không bỏ qua, đồng thời ta sẽ không giữ lại một mối đe dọa nào cho bản thân, Tư Đồ Mộng Liên rất muốn ta chết, vậy thì ta sẽ lấy mạng cả nhà ả ta để trừ đi mối hậu hoạn về sau.”

“Ngươi nên biết, tu vi của Tư Đồ Mộng Liên rất cao, người trong phủ Thừa Tướng cũng không phải là nhân vật đơn giản, ta của hiện tại cũng không thể bảo đảm không có sơ hở gì.”

“Năng lực của tổ chức Quang còn hơi yếu, mà đúng lúc phủ Thừa Tướng và Tư Đồ Mộng Liên có nhiều đường lui như vậy, tạm thời đã không thể đυ.ng đến ả ta, vậy thì cắt đứt đường lui của ả ta trước.”

Bách Lý Thần Hi nói tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi, nhưng Ngự Thanh có thể cảm nhận được sát khí từ trên người nàng ta phát ra, trong lòng không thể tự chủ cảm thán, quả nhiên là chuyển thế của người đó.

Không sai, Bách Lý Thần Hi cuồng vọng, khát máu, người động sát khí với nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, nàng ta rất thông minh, biết làm thế nào có lợi cho bản thân, bỏ qua tạm thời, chẳng qua vì một kích chí mạng nhất.

“Hoàng Thượng, ai cũng đều biết, năm đó lúc Nguyệt phi sanh đẻ, băng huyết mà chết.” Thái Hậu hết sức giữ vững ưu tư của bản thân nói.

“Nếu như không có Quốc Cữu và Thái Hậu trong ứng ngoại hợp, không bỏ vào thuốc dẫn đến băng huyết cho Nguyệt phi, Nguyệt phi sẽ băng huyết sao?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhàn nhạt hỏi vặn lại, nhưng trong giọng điệu bình tĩnh đó ẩn chứa sóng gió gian nguy, bất kì ai cũng có thể nghe ra.

“Hoàng Thượng, chuyện không bằng không chứng như vậy, sao có thể nói bậy được?” Thái Hậu dồn hết sức giữ vững ưu tư của bản thân nói: “Ai cũng đều biết, bổn cung và Nguyệt phi tình thân như tỷ muội, làm sao có thể hại bà ấy?”

“Một chữ tình này.” Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Thái Hậu yêu thương phụ hoàng, mà trong lòng phụ hoàng chỉ có Nguyệt phi.”

“Chỉ dựa vào điểm này, Hoàng Thượng và Triệt vương gia gán ghép lên người ai gia một tội danh như thế? Không cảm thấy gượng ép quá sao?”

“Gượng ép? Xác thực có một chút. Chẳng qua, Thái Hậu cho rằng trẫm không có chứng cứ, làm sao biết hành vi của các người?”

Nói đến đây, những tội chứng này, luôn đặt ở trong không gian chiếc nhẫn của Nạp Lan Ngôn Kỳ, mà hắn thật sự cũng không có dự định lấy ra, như những gì hắn nói, chỉ cần Thái Hậu và Quốc Cữu bọn chúng có thể an phận thủ thừa, vậy thì hắn có thể xem như không biết gì cả, sau đó bọn chúng hết lần này đến lần khác cậy vào thân phận bản thân ép hắn. Người gây ra mối đe dọa đối với bản thân, hắn làm sao giữ lại?

“Các vị cố gắng suy nghĩ đi!” Nạp Lan Ngôn Kỳ để mấy bản tội chứng trong tay chính xác không lầm đập lên người mấy vị đại thần, nói: “Tội chứng trong này, toàn bộ đều rất rõ ràng, các ngươi còn gì có thể ngụy biện?”

Lúc lấy ra mấy bản tội chứng sớm đã ở trong không gian chiếc nhẫn của Nạp Lan Ngôn Kỳ này, những đại thần trong năm đó có tham dự vào đều biến đổi sắc mặt, cầm trong tay tội chứng nặng như nghìn vàng không thể gánh nỗi.

“Văn Thái Sư, Quốc Cữu, nếu như các người cảm thấy những tội chứng đó vẫn chưa đủ, ở đây trẫm còn có tội chứng kết bè kết đảng, ăn hối lộ phạm pháp,.. của các người” Vừa nói, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại vứt mấy bản tội chứng vào ngực Văn Thái Sư và Quốc Cữu.

Quốc Cữu và Văn Thái Sư theo bản năng tiếp nhận, nhưng lúc nhìn thấy mấy chữ trên đó, ngay lập tức cảm thấy nóng khắp nguời, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Trong lòng mặc dù rất sợ, nhưng lại không nhịn được đi xem, càng xem tự nhiên sắc mặt càng khó coi.

Người có mặt ở đây, ngay cả thở mạnh cũng dám, chỉ nhìn thấy sắc mặt Quốc Cữu và Văn Thái Sư dần dần biến thành màu xám.

Không biết tại sao, Bách Lý Thần Hi lại không đi xem tâm trạng Quốc Cữu và những người đó, nàng ta nghiêng đầu nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, nhìn bề ngoài hắn vẫn là bộ dạng giống như cười mà không phải cười, con ngươi vàng đặc biệt sâu thẳm như biển lớn, căn bản không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng ta cảm nhận được sự khó chịu của hắn.

Mẹ thân sinh bị người mẹ nuôi dưỡng hại chết, khi hắn biết được sự thật, tâm trạng sẽ như thế nào? Hắn làm sao thuyết phục bản thân tiếp tục tôn kính gọi người đàn bà hại chết mẫu thân của hắn làm mẫu hậu chứ? Đột nhiên Bách Lý Thần Hi không dám nghĩ đến.

Lần đầu tiên Bách Lý Thần Hi có cảm giác không nỡ đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ, nàng ta duỗi tay chủ động nắm chắc tay Nạp Lan Ngôn Kỳ, siết chặt, cho hắn sự an ủi trong im lặng.

Cảm nhận được sự không giống của Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ đưa mắt lên nhìn nàng ta, Bách Lý Thần Hi nói: “Những chuyện đó đã qua rồi.”

”Ta biết.” Giọng nói của Nạp Lan Ngôn Kỳ rất bình tĩnh, dường như thật sự không chịu chút ảnh hưởng.

“Tại sao phải đối xử với ta tốt như vậy?” Bách Lý Thần Hi suy nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Người nên biết sẽ có một ngày ta rời khỏi.”

“Ta chỉ là muốn đối xử tốt với nàng, chỉ bấy nhiêu mà thôi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Nàng có sự theo đuổi của bản thân, ta sẽ không cản trở nàng, nhưng ta hy vọng nàng nhớ rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ luôn đợi nàng trở về.”

Bách Lý Thần Hi: “...”

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nàng ta một chữ cũng nói không ra.

Yên tĩnh...

“Hoàng thượng khai ân...” Cuối cùng vẫn là Quốc Cữu và Văn Thái Sư, cùng những người có trong tội chứng làm vỡ sự im lặng kì lạ này.

Người ngồi tít ở trên cao như bọn họ, cuối cùng vẫn khom đầu kiêu ngạo và đầu gối thẳng đó xuống.

Sắc mặt của Thái Hậu sớm đã nhợ nhạt, hoàn toàn quên phản ứng, bà ta chưa từng nghĩ đến, chuyện ẩn mật như vậy vào năm đó, vậy mà bị hai huynh đệ Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nạp Lan Ngôn Triệt biết được, bà ta lại khăng khăng không biết bọn họ biết được từ lúc nào.

Cho đến lúc này, bà ta mới nhận thức được hai huynh đệ Nạp Lan Ngôn Kỳ và Nạp Lan Ngôn Triệt không phải là “con trai” mà bà ta có thể khống chế nữa, mà là hai con báo săn đang nghĩ ngơi, hăn không hành động, không có nghĩa là không có lực công kích, chỉ là không muốn công kích mà thôi, một khi hành động thì sẽ không cho ngươi cơ hội phản công.

“Quốc Cữu, Thái Sư, ngự sử,...” Nạp Lan Ngôn Kỳ lần lượt lướt qua những người đang quỳ ở trước mặt, lần lượt gọi tên từng người bọn họ, cuối cùng mới nói: “Khi các ngươi quyết định đạp lên bước đó, có từng nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy? Trẫm cũng rất muốn bỏ qua cho các ngươi, nhưng pháp bất dung tình, trẫm cũng đành chịu.”

Chứng cứ xác thực, vừa bị Nạp Lan Ngôn Kỳ nói như vậy, mọi người đều thế nào, toàn bộ lời nói đều giống như nghẹn ở cổ họng nói không ra, nuốt không trôi, sắc mặt khó coi nói không ra.

“Truyền ý chỉ của trẫm, chuyện Thái Hậu, Quốc Cữu, Thái Sư, ngự sử, ...bảy người tham dự vào độc hại Nguyệt Quý phi haihai năm trước, thông qua kiểm chứng, chứng cứ xác đáng, theo luật đáng chém, tru di cửu tộc. Niệm tình Thái Hậu có ơn dưỡng dục đối với trẫm và Triệt vương gia, đặc miễn tội chết, đánh vào lãnh cung, đến cuối đời không được bước ra nửa bước.”

“Quốc Cữu, Thái Sư, ngự sử,… công thần kiêu ngạo, ăn hối lộ làm trái pháp luật, liên danh chúng đại thần hãm hại Quý phi, làm hết chuyện xấu, tội khó tha thứ, lập tức xử trảm, tội tru di cửu tộc.”

Lời này vừa phát ra, Quốc Cữu và người có mặt ở đây đều ngớ ngẩn ra, bọn họ là muốn bức Nạp Lan Ngôn Kỳ xử lý đi Bách Lý Thần Hi người đàn bà này, tại sao biến thành gϊếŧ cả nhà kẻ phạm tội, tru di cả cửu tộc rồi?

Dường như không hẹn mà gặp, tầm nhìn của tất cả mọi người đều đặt vào Thừa Tướng Tư Đồ Thừa Thành phía bên đó, hy vọng hắn ta có thể mở lời cầu xin.

Tư Đồ Thừa Thành cũng là người hám lợi, rõ ràng nếu Quốc Cữu, Thái Sư,... đồng thời ngã xuống đối với hắn không có lợi, cho nên rõ ràng biết rằng chuyện mà Nạp Lan Ngôn Kỳ quyết định không ai có thể thay đổi được, hắn vẫn bất chấp khó khăn mở lời.