“Không có thời gian.” Chân mày Bách Lý Thần Hi cũng không nhíu một cái, lười biếng vuốt ve đầu Thanh Long.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nhíu mày, nhiều ngày không gặp như vậy rồi mà nàng vẫn còn cuồng vọng như thế. Nạp Lan Ngôn Kỳ không lên tiếng, đám đại thần trong triều chỉ có thể nhìn nhau nhíu mày, khẽ thảo luận.
“Thật không có lễ phép, chỉ là con gái Tướng Quân mà cũng dám cuồng vọng như thế. Đây là coi rẻ Hoàng quyền...”
“Dạy nữ nhi thành cái dạng này, không biết có phải Bách Lý Tướng Quân cố ý hay không...”
“Nàng không phải là đồ ngốc sao? Sao lại thấy hơi sai sai?”
“Đây thật sự là đồ vô dụng kia sao?”
“Một phi tử đợi sắc phong cũng dám nói chuyện với Hoàng Thượng, đúng là không biết trời cao đất dày. Xem ra gia tộc Bách Lý coi như xong rồi...”
Các đại thần ngươi một lời, ta một lời. Vốn dĩ chỉ châu đầu ghé tai nói nhỏ, càng về sau toàn bộ đều biến thành lời chỉ trích. Đương nhiên cũng không thiếu những thành phần xem kịch.
Từ khi Nạp Lan Ngôn Kỳ đăng cơ đến nay, có rất nhiều đại thần đều nhận được ‘sự quan tâm đặc biệt’, có tru di cửu tộc, có chém đầu thị chúng, có sung quân biên cương, có tạm cách chức điều tra, có giáng chức thuyên chuyển công tác... Dường như mỗi loại nghiêm phạt đều có người gặp nạn, duy nhất chỉ có phủ Tướng Quân là bình yên vô sự. Chỉ dựa vào điểm này, mọi người thật sự vừa hâm mộ vừa ghen ghét gia tộc Bách Lý. Thật vất vả mới có một cơ hội đả kích gia tộc Bách Lý, bọn họ nào có thể bỏ qua?
Cho dù Bách Lý Thần Hi chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy. Người trên điện này có tâm tư gì, nàng không cần phải đoán, chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Muốn nhìn thấy gia tộc Bách Lý chịu thiệt vì Bách Lý Thần Hi nàng sao? Có phải đánh sai bàn tính rồi hay không?
Bách Lý Thần Hi hừ lạnh một tiếng, Thanh Long dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay nàng nói: “Phàm nhân, những người này đều không có lòng tốt.”
“Ngự Thanh, ngươi cho rằng Hoàng đế như Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ nghe lời các đại thần sao?” Bách Lý Thần Hi không đáp mà hỏi lại.
“Sẽ không.” Thanh Long trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Ồ?” Bách Lý Thần Hi nhíu mày, có chút nghiền ngẫm hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Việc ngươi có thể nhìn ra, lẽ nào bản thần thú lại không nhìn ra?” Thanh Long kiêu ngạo ngóc đầu lên.
“Sao ngươi lại đáng yêu như vậy chứ." Bách Lý Thần Hi mỉm cười, bộ dáng Thanh Long ngẩng cái đầu nhỏ lên thật sự rất đáng yêu.
Thanh Long tức giận: “Ai đáng yêu? Ngươi mới đáng yêu, cả nhà ngươi đều đáng yêu...”
Bách Lý Thần Hi: “...” Đây thật sự là một trong tứ đại Thần thú Thượng cổ Thanh Long sao? Thật sự là chiến thần của loài thú? Nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin, thần thú khác đều như vậy sao? Có phải quá vỡ mộng rồi hay không? Bách Lý Thần Hi lại không biết Thanh Long chỉ như vậy ở trước mặt nàng.
Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn luôn nghiêm túc quan sát Bách Lý Thần Hi, chưa từng bỏ lỡ một biểu cảm nào của nàng, bao gồm cả một tia sắc bén chợt lóe lên trong mắt nàng. Nhưng điều khiến hắn càng cảm thấy hứng thú hơn là tại sao nàng đột nhiên nàng cong môi lên cười? Là nghĩ đến chuyện vui gì sao? Hay là nghĩ đến người nào khác?
Chỉ cần nghĩ đến là loại khả năng cuối cùng kia, Nạp Lan Ngôn Kỳ có một loại xúc động muốn gϊếŧ người. Lại nghe thấy đám người kia vẫn luôn nghị luận Bách Lý Thần Hi, tức giận trong lòng hắn lại càng lớn, sắc mặt trầm xuống nói: “Xem ra các vị ái khanh đều rất rảnh rỗi nên mới có thời gian ở đó mà thảo luận về ái phi của Trẫm?”
Lời nói không nặng không nhẹ nhưng lại gõ mạnh vào trong lòng mỗi người ở đây. Người ngồi trên chủ vị kia vẫn luôn là người âm tình bất định, không ai đoán ra tâm tư của hắn. Nếu hắn mà có một chút không vui sẽ dẫn đến chết người đó. Đến giờ phút này các vị đại thần mới thấy sợ, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng thứ tội...”
Nạp Lan Ngôn Kỳ không nhìn bọn họ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần Hi, thật lâu mới lại lên tiếng: “Xem ra là trẫm quá nóng vội, chuyện này đến đây thôi. Người đâu, đưa Thần Quý phi đến Tê Phượng Cung.”