“Tôi sẽ nghĩ cách để bù đắp những lỗi lầm trước đây của mình. Em cứ ngoan ngoãn đi, đừng lo lắng điều gì. Dù em ở đâu tôi cũng sẽ không để em gặp nguy hiểm.”
Có lẽ là bởi vì cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nên Đồng Thái Vy không vùng vẫy nữa mà chỉ yên lặng ở trong vòng tay của anh ta.
Tô Mặc Thần cũng nói rất nhiều lời hứa đẹp đẽ. Cô cư xử tốt một cách bất thường khiến anh ta cảm thấy rất vui, khi anh ta rời đi, cả khóe mắt và lông mày đều hiện lên sự vui vẻ.
Thẩm Yên Ni đã trở lại.
Đồng Thái Vy đóng cửa lại, đi tới bên cửa sổ nhìn xung quanh rồi đóng luôn cả cửa sổ lại.
"Cô Đồng, cô có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi sao?"
Nhìn hành động của cô, Thẩm Yên Ni đã đoán được rằng cô có chuyện quan trọng muốn nói
Cô ta ngồi bên cửa sổ chăm chút cho mái tóc xoăn gợn sóng to đẹp của mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn Đồng Thái Vy.
Đồng Thái Vy ngồi xuống đối diện với cô ta: "Cô có muốn rời khỏi đây không?"
Động tác trên tay Thẩm Yên Ni khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu cảm hoàn toàn không giống như sự thờ ơ lúc đầu: "Cô có cách nào sao?"
"Ừ, nếu cô muốn rời đi thì tôi có thể dẫn cô theo."
Thẩm Yên Ni ngạc nhiên nói: "Rời khỏi đây phải có một chiếc thuyền. Cô lấy thuyền ở đâu ra chứ?"
Đồng Thái Vy cũng không tiết lộ quá nhiều, nhẹ giọng nói: "Những chuyện khác cô không cần quan tâm. Nếu cô muốn rời đi, vậy sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi."
“Cô nắm chắc được bao nhiêu phần?” Thẩm Yên Ni là một người thận trọng.
Đồng Thái Vy cười nói: "Nếu không yên tâm, cứ coi như tôi chưa nói gì đi."
"Không, tôi không có ý đó."
Thẩm Yên Nhi cười khúc khích, nắm lấy tay cô: "Cô Đồng, cảm ơn cô. Vốn là một cơ hội hiếm có như vậy mà cô vẫn muốn đưa tôi đi cùng, nhưng tôi chỉ muốn hỏi, người duy nhất có thể rời đi là tôi và cô thôi sao?"
"Đúng."
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Sáng mai khi nào chúng ta đi?"
Đồng Thái Vy nói với cô ấy thời gian và địa điểm dự kiến.
"Có chuyện gì với quần áo của cô vậy?"
Có vẻ như lúc này Thẩm Yên Ni mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn với cô vào lúc này.
Đồng Thái Vy kéo quần áo của mình, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì, tôi không cẩn thận bị cành cây làm rách thôi."
Thẩm Yên Ni nhìn cô chằm chằm vài giây, lắc đầu cười nhẹ: "Cô Đồng, cô không thể lừa dối tôi bằng những lời này đâu. Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đã gặp người đàn ông khốn nạn nào đó, nhưng anh ta đã không thành công... phải không?"
Đồng Thái Vy ngạc nhiên nhìn cô.
"Đừng ngạc nhiên. Tôi nói tôi đã từng trải qua nhiều người đàn ông cho nên có một số chuyện, tôi hiểu rõ hơn so với cô. Đây mới là ngày đầu tiên mà đã có người kìm nén không nổi rồi. Nơi ma quái này thật khiến người ta không thể ở lại được dù chỉ một ngày. May mắn là có thể rời đi vào ngày mai."
Thẩm Yên Ni đi tới bên giường, nằm trên giường gỗ nhắm mắt nói: "Vì sáng mai sẽ dậy sớm nên cô Đồng cũng nên đi ngủ sớm đi. Nếu không nghỉ ngơi cho thật tốt, cảm giác say sóng sẽ rất khó chịu. "
Nói xong cô ta trở mình, không còn động tĩnh gì.
Hai người ngủ chung một giường, cũng may giường đủ rộng nên không phải chen chúc.
Đêm nay cô không ngủ được, nằm ở trên giường lật qua lật lại sợ rằng sẽ đánh thức Thẩm Yên Ni.
Không phải cô không muốn ngủ mà là cô không ngủ được.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.
“Cô Đồng, cô ngủ rồi à?” Đột nhiên giọng nói của Thẩm Yên Ni vang lên trong bóng tối.
Cô ngẩn người, tưởng chỉ có cô mất ngủ thì ra người phụ nữ bên cạnh cô cũng không ngủ được.
"Không, đừng gọi tôi là cô Đồng nữa. Tên tôi là Đồng Thái Vy, cô cứ gọi tên của tôi."
Cô nhớ lại cảnh lần đầu tiên cô gặp Thẩm Yên Ni.