Nhưng người quen biết Mục Thiên Lăng thì lại rất ít.
Anh ta rất khi lộ mặt trước công chúng, các doanh nhân trẻ tuổi thậm chí không hề biết đến anh ấy.
Nhưng trong đó vẫn có người nhận ra anh ấy.
Trong đám người, không biết là ai đã hô lên một tiếng: “Mục Thiên Lăng.”
Những người còn lại đều sửng sốt cả lên, cảnh tượng yên tĩnh nhất thời ngay lập tức biến thành một buổi thảo luận sôi nổi.
“Mục Thiên Lăng? Không phải chính là người đang nắm quyền tập đoàn Y Tư đó sao?”
“Anh ta thực sự là Mục Thiên Lăng hả? Nhưng mà nghe nói anh ta rất ít khi lộ mặt trước công chúng.”
“Người con gái bên cạnh anh ta là ai? Có thể làm bạn gái của anh ta, e rằng cũng là gia thế hết sức hiển hách.”
Mục Đằng Nguyên giơ cao ly rượu trên tay lên, từng bước từng bước đi xuống bậc thang, mọi người rất tự giác nhường đường cho anh ta.
Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt Mục Thiên Lăng, đưa tay vỗ vai của anh trai, dáng vẻ như thế tình anh em thân thiết: “Anh trai, cuối cùng anh cũng đến rồi, em đã luôn đợi anh.”
Cái giọng điệu này sao nghe lại thấy có chút kỳ quái.
Sắc mặt Mục Thiên Lăng không hề thay đổi: “Đằng Nguyên, thật ngại quá đi, anh trai đến muộn rồi.”
“Không muộn, không hề muộn.”
Đột nhiên Mục Đằng Nguyên bật cười, nụ cười trên mặt của anh ta khiến Đồng Thái Vy có cảm giác sợ hãi.
Một khi nhìn thấy nụ cười kiểu này, thì cô liền biết rằng tên ác quỷ này lại đang có ý định gì đấy rồi.
“Em nên chúc mừng anh trai một tiếng.”
Mục Thiên Lăng cười cười: “Chúc mừng anh cái gì chứ?”
Lúc này, tầm mắt của Mục Đằng Nguyên mới hướng về phía Đồng Thái Vy, hai mắt nhìn cô với đầy ẩn ý, sau đó cười đểu nói: “Khó khăn lắm anh mới có được người con gái mình thích, chẳng lẽ em không nên chúc mừng sao?”
Mục Thiên Lăng cũng nhìn về hướng anh ta đang nhìn rồi nói: “Chỉ là một cô bạn đi cùng.”
“Cô bạn có thể khiến anh can tâm tình nguyện đưa tới thật không nhiều, xem ra lúc đầu chuyện anh làm anh hùng cứu mỹ nhân đã trở thành một giai thoại.”
Mục Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn anh ta: “Đằng Nguyên, em quyết định muốn đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc thật sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Mục Đằng Nguyên khiến cho mọi cô gái đều thấy tự ti mặc cảm, lộ ra một chút vẻ khinh thường, khẽ mỉm cười nói: “Anh trai thấy em không phù hợp sao?”
“Từ rất lâu anh đã có ý nghĩ này rồi, chỉ là em một mực không đồng ý, bây giờ em đã đồng ý đến công ty làm việc, anh rất vui. Từ nhỏ em đã rất thông minh, cho dù là chuyện gì chỉ cần chịu khó chăm chỉ học hỏi thì đều có thể học được rất nhanh, đến công ty rồi, anh sẽ cho em hai người trợ thủ đắc lực, có cái gì không hiểu thì có thể đến hỏi anh.”
Mục Đằng Nguyên khẽ cười một tiếng, dửng dưng nhún nhún vai, dùng giọng nói mà chỉ có anh ta và Mục Thiên Lăng hai người có thể nghe được nói: “Được thôi, dù sao gia tộc của chúng ta cũng có anh trai đây, treo cho em một cái danh nghĩa thôi cũng không sao cả.”
Mục Thiên Lăng nhíu mày lại, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Nếu đã quyết định muốn đến công ty làm việc, em nên làm những việc gì thì anh sẽ sắp xếp xuống. Đằng Nguyên, có việc em có thể chơi bời, tung hoành thoải mái, nhưng cũng có những việc em không thể đùa cũng không cho phép em đùa.”
Nụ cười không có chút ác ý nào trên khuôn mặt của Mục Thiên Lăng bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hơn, đến cả ánh mắt của anh ấy cũng sắc lạnh hơn vài phần, người ngoài nhìn vào thì không phát hiện ra sự thay đổi gì, nhưng Đồng Thái Vy đứng ngay bên cạnh anh ấy lại thấy rất rõ sự thay đổi đó.
Ngoài mặt nhìn hai anh em rất là hòa thuận với nhau, nhưng đằng sau là một cuộc chiến gay cấn kịch liệt, Đồng Thái Vy rất sợ hãi, cô không dám xem tiếp.
Chuyện của nhà người ta, biết càng ít càng tốt.
Mục Đằng Nguyên lạnh lùng cười thành tiếng, khóe miệng anh gợi lên một vòng cung đầy châm biếm, hạ giọng nói: “Anh trai, có đùa được hay không, không phải do anh quyết định hết sao?”