Hôn Nhân Chớp Nhoáng: Đệ Nhất Phu Nhân Nhà Giàu

Chương 90: Cô không biết bản thân mình còn nhẫn nhịn được bao lâu.

“Tốt xấu gì cô cũng là cô chủ của doanh nghiệp Lăng Thị, cô không sợ hạ thấp thân phận, hủy hoại danh tiếng của chính mình sao?”

Lăng Tiếu Tiếu tức hộc máu, hai tay nắm chặt lại, quay người, nói thẳng vào mặt cô gái trẻ vừa nói ra những lời lẽ không ra gì kia,”Cô nói linh tinh gì vậy, Thái Vy là người thế nào, tôi rõ hơn cô nhiều, tôi quý cậu ấy đấy, muốn làm bạn với cậu ấy, không làm bạn với cô gái luôn giữ mình trong sạch và kiên cường dũng cảm như cậu ấy, chẳng lẽ lại đi làm bạn với những người con gái mồm miệng độc ác bẩn thỉu như các người à?”

“Cô...”

Cô gái trẻ tức giận đen mặt, nhưng vì dè chừng thân phận của Lăng Tiếu Tiếu nên cũng không dám thái độ ra mặt.

Gia thế của Lăng Tiếu Tiếu cũng coi là hiển hách, ông ngoại của cô ấy trước đây là chủ tịch thành phố Z, bà ngoại là con gái của doanh nghiệp lớn nhất thành phố X.

Bây giờ, mẹ Lăng tiếp quản doanh nghiệp của bà ngoại cô ấy, bố Lăng cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tỉnh M.

Người làm ăn có nhiều tiền thế nào đi nữa, nếu trong tay không có quyền lực thì vẫn còn phải cầu cạnh người làm quan rất nhiều việc mới có thể êm xuôi được.

“Tôi cái gì, cô còn nói những câu sỉ nhục Thái Vy vậy nữa là tôi đánh cô đó, không tin cô cứ thử mà xem!”

Lăng Tiếu Tiếu nhìn đúng chất cô chủ nhà giàu, ngoại hình yêu kiều, cô ấy nói những lời này chỉ là để dọa cô gái trẻ kia, nếu để cô ra tay thật thì cô chắc chắn không thể làm được.

Có điều...cô gái trẻ kia vẫn bị câu nói này của cô hù dọa, lầm bầm vài câu rồi ấm ức ngậm miệng lại.

“Thái Vy, cậu đừng để ý đến cô ta nữa, xem cô ta như kẻ điên là được rồi.”

Đồng Thái Vy cười gật đầu, người đối đầu với cô trong trường này rất nhiều, nếu như cô để ý từng người như vậy thì đúng thật là không thể để ý hết được.

Nhưng cô cũng sẽ không để người ta cứ bắt nạt như thế được.

Có những chuyện có thể nhẫn nhịn, có những chuyện không thể nhịn mãi.

Cô không biết bản thân còn có thể nhẫn nhịn được bao lâu, có thể là một lúc nào đó không cẩn thận, không khống chế cơn giận của mình.

Nghĩ đến lời xấu về cô viết trên bảng mà Lăng Tiếu Tiếu nói, cô ngẩng đầu nhìn, trên bảng viết đầy chữ.

Đồng Thái Vy là một người xấu xa.

Đồng Thái Vy trơ trẽn, câu dẫn đàn ông.

Đồng Thái Vy được ông lão sáu mươi bao nuôi.

Đồng Thái Vy bán thân ở hộp đêm, ba nam một nữ chiến đấu ba ngày ba đêm.

Đồng Thái Vy phá thai năm lần, tử ©υиɠ đã hỏng, không thể không cắt bỏ, không còn khả năng sinh con nữa.

Cô phát hiện sức chịu đựng của cô ngày càng tốt, vậy mà lại còn đọc được từng cái một.

Sau khi xem xong, lại cảm thấy rất muốn cười.

Những tin đồn nhảm làm tổn thương người ta một cách vô hình, mặc kệ cô có làm những chuyện này hay không, mặc kệ người khác có tin hay không, tóm lại, tùy tiện thêm cho cô một đống tội danh thì dù cô trong sạch, danh tiếng cũng sẽ bị phá hoại.

“Thái Vy...”

Lăng Tiếu Tiếu lo lắng nhìn cô, kéo kéo tay cô, khẽ thở dài,”Mình đã bảo cậu vài ngày nữa hãy đến, cậu không nghe...”

“Không sao.”

Đồng Thái Vy khom người nhặt quyển sách bị xé nát trên đất và những mảnh vụn ở trên bàn lên, vứt vào sọt rác trước ánh mắt chú ý của mọi người trong lớp.

Sau đó, cô chầm chậm đi lên bục giảng, lấy giẻ lau bảng, chậm rãi lau sạch chữ trên bảng.

“Đồng Thái Vy, vào lớp rồi, em đứng một mình trên bục giảng làm gì!”

“Giáo sư Trần.”

Cô không gấp gáp, quay người, đứng đối diện với cửa ra vào, nhìn người phụ nữ trung niên đang nổi giận nhìn cô, chậm rãi nói:” Em đang lau bảng ạ, giáo sư, có bạn viết những lời xấu về cô ở trên bảng ạ.”

Trong tên của giáo sư Trần cũng có một chữ Vy.

Đồng Thái Vy xóa sạch hai chữ cái trước tên mình, chỉ để lại một chữ Vy.

Cho nên, lúc giáo sư Trần nhìn thấy thì trên bảng chỉ còn hai câu tinh túy nhất mà Đồng Thái Vy cố tình để lại.