Thừa Huy nhẹ chân nhẹ tay, ánh mắt nhìn bắp chân Anh Đào. Bắp chân Anh Đào trắng trẻo thon gầy, không chút thịt thừa, tất cả đều vừa phải, đầu gối cũng chỉ hơi nhô ra, không cao không nhọn.
Hắn đem váy vén tới đùi, có thể nhìn thấy hình dáng tiết khố bên trong.
Ngày hè oi nóng, trong cung lưu hành việc quần ngắn kéo đến bẹn đùi. Anh Đào. Tiết khố Anh Đào mặc là lụa khói mềm tốt nhất, không những mỏng manh mà còn trong suốt. Trong màn đêm ánh nến mờ ảo có thể thưởng thức được thân thể hình dáng, Thừa Huy còn nhớ, thân thể nóng bỏng được bao bọc trong lớp y phục rộng rãi, cúi đầu có thể nhìn thấy phong quang vô hạn*.
Phong quang vô hạn [无限风光.]: phong cảnh vô tận, phong cảnh tươi đẹp
Hiện tại dù chỉ nhìn thấy được một chút, cũng khiến người ta cảm thấy mỹ mãn.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên bắp chân Anh Đào, đem gò má dựa vào nhẹ nhàng vuốt ve. Thiếu nữ trẻ tuổi làn da mịn màng, cơ thể mang theo mùi hương tươi mát, khiến hắn say mê không thôi, theo bắp chân hôn một đường thẳng hướng lên, phát ra tiếng ái muội, trên bắp chân Anh Đào lưu lại từng mảng ẩn ký đỏ thẫm, trong không khí hơi thở càng thêm ái muội.
Anh Đào ngủ không sâu giấc, lúc Thừa Huy làm bậy nàng cũng đã tỉnh lại, nhắm mắt nhịn một chút, vốn cho rằng hắn chỉ tùy ý đùa nghịch, bởi vậy mới nằm yên chờ đợi hứng thú của Thừa Huy qua đi, không ngờ rằng hắn càng thêm lớn mật, thậm chí có ý hướng sâu lên phía trên, âm thầm lẻn vào khu vực thần bí, muốn theo khe hở của tiết khố trượt vào.
“Điện hạ”. Anh Đào không thể tiếp tục giả chết, không nghi ngờ nữa đây chính là ban ngày tuyên da^ʍ, tuy là không ai biết họ làm gì trong này, nhưng như thế rốt cuộc cũng không hay. Thiên hạ này không có tường thành nào mà gió không lọt qua được, việc này thật sự ảnh hưởng không tốt đối với thanh danh của hắn.
Bởi vậy Anh Đào muốn lui ra ngoài, thuận tay đem váy kéo xuống, sửa sang lại thắt lưng, không ngờ rằng Thừa Huy không cho nàng cơ hội, hắn nhắm lấy thời cơ, rất nhanh nhào lên, đem Anh Đào đặt ở dưới thân, từng nụ hôn rơi xuống khuôn mặt nàng, “ Không cho phép nàng đi, nàng đi rồi, gia phải làm sao bây giờ? Lửa đã bốc lên, nàng phải ở lại dập nửa cho ta.” Ngữ khí có phần chân thành.
Thừa Huy gạ hạ thể vào người Anh Đào, dù cách lớp y phục, Anh Đào cũng có thể cảm nhận được vật lớn nóng hổi cứng rắn. Huống chi khí thế đại hoàng tử bá đạo như vậy, thân thể cao lớn nóng bỏng, một mực trói buộc nàng trên giường, nàng tiến thoái lưỡng nan.
Anh Đào đỏ mặt, nhìn ánh mắt chân thành khẩn thiết của đại hoàng tử, nàng phát hiện chính mình dù thế nào cũng không thể nói lời cự tuyệt, đây không chỉ là người nam nhân của nàng, mà còn là người nàng yêu thương, là người nàng sẽ dựa vào trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Chỉ là, trong đầu có lý trí ngăn trở Anh Đào, nàng đỏ mặt, “ sẽ bị người khác nghe thấy.” Lần trước tại thư phòng hai người huyên náo quá ác, không cẩn thận đυ.ng trúng chiếc bát bạch ngọc rửa bút rơi xuống đất, suýt chút nữa dẫn người chạy tới.
Nàng chưa nói dứt lời, vừa nhắc tới chuyện này Thừa Huy liền nghĩ ngay tới cảm giác đó, toàn thân Anh Đào đều bị du͙© vọиɠ nhuộm thành màu hồng, bởi vì căng thẳng mà siết chặt lấy tính khí của hắn, đôi mắt nhắm chặt, hoàn toàn có thể ngăn cách với thế giới bên ngoài, giọng nói run rẩy.
Bộ dạng này của Anh Đào quá mức đáng yêu, khiến du͙© vọиɠ của hắn càng thêm tăng vọt.
Huống chi cho dù ánh nến có sáng đến đâu, cách một màn lụa hầu như cảm giác đều rất mông lung, hắn không thể nhìn rõ nét mặt mặt Anh Đào, bộ dạng động tình của nàng.
Hiện tại ánh sáng rõ ràng, đoán chừng bên ngoài điện bọn cung nữ thái giám cũng đều lười nhác, nơi nào sẽ có người đến, Thừa Huy hạ thân động mấy lần, để Anh Đào cảm nhận được sự nhiệt tình nóng bỏng của mình, bên tai nàng thổi gió, “ tiểu Anh Đào, ta đảm bảo không làm phiền nàng, nàng nếu thẹn thùng thì nghiêng người sang đi, chính mình cắn khăn, ta đảm bảo một tia âm thanh cũng không lọt ra được, chỗ này lại có băng, chúng ta thu thập một chút không ai phát hiện ra đâu, có được hay không?”
Anh Đào cảm nhận được một cỗ ngứa ngáy, nàng mơ hồ không biết chuyện gì, chờ lúc giật mình nhận thức được, nàng đã nằm nghiêng sang một bên, mặc dù bên trên áo còn chỉnh tề, nhưng bên dưới váy lụa cũng đã bị lột sạch sẽ.
Hai đôi chân dài trơn bóng quấn lấy nhau, thân trên nghiêng về phía trước, tạo thành một tư thế bảo hộ, không để ý đúng sai vứt nó ra sau lưng , đem mông vểnh lên. Thừa Huy thỏa mãn thở ra , đem áo lụa ngoài cởi ra, để tránh đường hoa văn thêu mài lên da thịt mềm mại của Anh Đào, một tay ôm lấy eo Anh Đào, một tay duỗi đến trước ngực nàng xoa xoa bóp bóp.
Đồng thời Anh Đào cảm nhận được phần mông dán lên một vật cứng rắn nóng bỏng, cũng biết được rằng thứ kia chính là tính khí của Thừa Huy.
“ Đừng sợ”. Thừa Huy vừa nói, một bên nâng cong chân Anh Đào lên, bắt lấy tiểu Thừa Huy thâm nhập, hắn từng chút từng chút đưa đẩy qua lại, mỗi lần chỉ tiến vào một nửa, sau đó thâm nhập thật sâu, đây là lần đầu tiên hai người làm chuyện vợ chồng bằng tư thế này, cũng không biết hắn tự học lúc nào.
Tất nhiên Anh Đào rất thoải mái mà hưởng thụ, nhưng mỗi lần như vậy nàng chưa kịp cảm thụ thì nó đã trống rỗng, sau đó là một cú xâm nhập thật sâu, làm cho lòng nàng càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
Bàn tay của Thừa Huy không ngừng làm loạn trước ngực nàng, hai ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú hồng hào trước ngực, vừa ấn vừa gảy, không còn dịu dàng như thời gian đầu, liên tục miết lấy núʍ ѵú.
Phía sau, Thừa Huy ôm chặt lấy Anh Đào, thời điểm hắn thâm nhập vào, cả hai người đều mãn nguyện hít sâu, bọn họ cuối cùng cũng hòa làm một.
Cái tư thế này khiến Thừa Huy xâm nhập rất sâu, hắn ôm vòng eo Anh Đào, nhẹ nhàng ra vào, dần dần tốc độ ra vào càng nhanh, Anh Đảo bị làm đến không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ, sợ bị kẻ khác nghe thấy chỉ có thể ngậm lấy khăn ngăn chặn tiếng kêu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những âm thanh vô tình lọt ra ngoài.
Trái lại sự yên tĩnh bên trong phòng càng gia tăng thêm sự mập mờ, bên trong phòng rộng rãi chỉ nghe được tiếng thở dốc của Thừa Huy cùng âm thanh thân thể va chạm, còn có tiếng rêи ɾỉ nhỏ như có như không của Anh Đào, tất cả cùng tạo thành một khúc nhạc dâʍ ɭσạи.
“Gia.” giọng điệu thay đổi vì bị đυ.ng quá mãnh liệt, “Ngài thật tốt.” nàng biết Thừa Huy ở trên giường thích nghe nhất là những lời này, nếu là ban đêm nàng sẽ rất tự nhiên mà nói ra. Thế nhưng hiện tại sáng bừng gây cho nàng một cảm giác xấu hổ, chỉ có thể đứt quãng rêи ɾỉ, dùng cách biểu đạt đơn giản nhất.
Thừa Huy cười nhẹ, hắn vẫn còn chưa dùng hết toàn lực đâu, ở phía sau lưng Anh Đào mυ'ŧ loạn, lưu lại không ít dấu vết xanh tím. Từng cái đυ.ng một, cánh tay dùng sức đem nàng càng thêm ôm chặt, cố gắng thâm nhập sâu hơn.
Anh Đào vòng tay về phía sau ôm chặt lấy cổ Thừa Huy, một chân quấn lấy chân hắn, bộ dáng thân mật, nàng không nói lời nào, chỉ nhích về phía sau, ý đồ áp sát gần hơn, tóc tán loạn rơi trên gối tạo thành một bầy, cùng với tóc của Thừa Huy đan xen vào nhau không phân rõ của ai.
“ Nhẫn nại chút, ta sắp ra rồi.” Thừa Huy nhỏ giọng nói một câu, nghe được lời này, Anh Đào càng thêm kẹp chặt, hoa huyệt xoắn lại, thừa nhận mưa móc, không được phép bỏ sót một mầm mống nào.
Thừa Huy dùng lực, hung hăng va chạm, hận không thể đem toàn bộ hạt giống rót đầy vào mật huyệt, hắn khẽ run rẩy, ôm chặt Anh Đào không buông.
Thời điểm bạch trọc được rót vào, nàng nhắm mắt hưởng thủ, dưới người nàng đã sớm lầy lội không chịu nổi, có một dòng nước ấm bắn ra, tưới trên người Thừa Huy, hai người ôm lấy nhau cùng cảm thụ dư vị cao trào mang tới sự sung sướиɠ