Thịt non mềm mại của tiểu huyệt gắt gao ngậm hút côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ nóng rực hướng về phía thịt mềm nhô lên trong cơ thể không ngừng ma sát, nơi hai người giao hợp một mảnh lầy lội.
Lâm Lạc bị đâm khiến thân thể không ngừng phập phồng, da thịt trắng như tuyết nổi lên màu hồng phấn, quay đầu lại trừng Tần Luật một cái.
"Anh nhẹ một chút…"
Đêm qua, sáng sớm nay, chưa đầy hai mươi bốn giờ, số lần họ làʍ t̠ìиɦ một bàn tay cũng đếm không hết.
Nam nhân này thể lực là thật tốt.
Đôi mắt đào hoa đa tình kia, giống với ánh mắt của một người đàn ông khác đang lưu luyến không rời cô.
Gió đêm thổi vào, âm đế đầm đìa nước càng thêm mẫn cảm, hưng phấn nóng lên sưng lên, kɧoáı ©ảʍ bí ẩn khó có thể diễn tả từ sâu trong cơ thể từng đợt từng đợt xông lên, nhanh chóng lan tràn đến tứ chi.
“Anh có nghe thấy không?”
Tiếng cười trầm thấp của Tần Luật vang lên, tốc độ đưa đẩy chậm lại, cúi đầu hôn cô, trên gương mặt tuấn mỹ lại khôi phục bộ dáng dịu dàng đa tình kia.
"Lời của bảo bối tôi đương nhiên nghe được, nhưng đang bôi thuốc cho em, bằng không trong chốc lát tiểu huyệt sưng lên, em lại trách tôi…."
Anh nắm lấy hai tay Lâm Lạc cùng mười ngón tay nàng giao nhau, giống như cự thú bắt được con mồi gặm cắn cổ trắng như tuyết của cô, côn ŧᏂịŧ cố tình tránh đi huyệt mẫn cảm nhô lên, từ từ đâm vào rút ra.
Tìиɧ ɖu͙© dần dần khống chế đại não Lâm Lạc, gân xanh của côn ŧᏂịŧ nổi lên, theo động tác thong thả của nam nhân, cảm giác côn ŧᏂịŧ cọ xát ra vào càng rõ ràng.
Cái loại no đủ đầy đặn này làm cho cô say mê, co rút, run rẩy, cô cắn môi giống như con thú nhỏ nức nở, nhưng mỗi lần sắp lêи đỉиɦ thì cơn sướиɠ của cô lại đột ngột kết thúc.
Biết là Tần Luật cố ý, Lâm Lạc đem mông đầy đặn vểnh lên cao một chút, môi âm kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ nam nhân dùng sức đảo một cái.
"Ừm… Hừm... Bảo bối…"
Nam nhân nặng nề thở dốc, không ép mình kìm nén nữa, nâng cao một chân của cô lên tiến quân thần tốc, dươиɠ ѵậŧ nóng rực tráng kiện không ngừng bành trướng, nghiền nát hoa tâm đâm đến mềm nhũn…
Một cổ mát lạnh mật dịch từ trong cơ thể Lâm Lạc tràn ra, tràn lên qυყ đầυ to lớn, cột sống Tần Luật tràn ngập ngứa ngáy khó tả, rốt cuộc khó có thể nhịn được, gia tốc chạy nước rút.
“Anh không đeo bao…”
Lâm Lạc có chút hối hận, mới vừa tiến vào liền bị trêu chọc, nên để nam nhân trực tiếp cắm vào.
“Mang bao sao?” Tần Luật ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô "Nơi này không có, bảo bối, tôi cũng chưa từng mang theo nữ nhân khác trở về... Em là người đầu tiên…"
Một khắc trước khi xuất tinh, Tần Luật vẫn cố gắng rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào lưng trắng như tuyết của nữ nhân.
Sau khi bị côn ŧᏂịŧ thô dài tận tình tàn sát bừa bãi, tiểu huyệt run rẩy, thật lâu không thể khép kín, xem đến anh lại ngạnh!
Yêu tinh!
Lâm Lạc nhắm hai mắt, hưởng thụ sự chăm sóc của nam nhân, cũng không biết biết chính mình khiến cho đối phương thiếu chút nữa phát điên một lần nữa.
Cô nghĩ, vừa rồi Tần Luật xúc động như vậy, làʍ t̠ìиɦ với bạn gái cũ của em trai mình, nhất định rất hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Chỉ là này nam nhân bất cần đời ẩn dưới mặt nạ cường thế!
Trời tối hẳn, những ngọn đèn neon bên kia sông phản chiếu trên mặt nước lấp lánh tạo thành những dải sáng tuyệt đẹp.
Lâm Lạc đứng trước khung cửa sổ rộng từ trần đến sàn, lặng lẽ nhìn ra mặt sông rộng lớn bên ngoài.
Đây là biệt thự số một số hai Giang Thành, phong cảnh tuyệt vời, nhìn xa hơn về phía đông, nước và trời giao nhau.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm ôm cô từ phía sau, cúi đầu tìm kiếm nụ hôn của cô.
"Đẹp phải không? Muốn chuyển đến ở cùng tôi không?”
"Tôi không thích sông nước"
Lâm Lạc thu hồi ánh mắt, nói với vẻ thiếu hứng thú.
Vừa xoay người, đã bị nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực.
Tần Luật bật cười, từ trên cao nhìn xuống trầm mặc đánh giá cô.
Nữ nhân này thật đúng là giống một loại động vật, cao quý lại kiêu ngạo, người khác không bao giờ biết chắc cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy lại hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn bao giờ hết.
Lúc làʍ t̠ìиɦ mềm mại ngoan ngoãn, nhưng một khi yên tĩnh lại, lại cảm thấy mất mát sâu sắc.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Có lẽ trước kia không có nữ nhân nào cự tuyệt Tần Luật như mình chứ? Mới có thể làm cho hắn có chút tức giận.
Lâm Lạc chậm rãi cười rộ lên, ôm cổ nam nhân cho hắn một nụ hôn ngọt ngào.
"Mặc dù tôi không thích ở đây, nhưng tôi thích làʍ t̠ìиɦ với anh!”
Tìиɧ ɖu͙© vốn là thứ khiến người ta mê hoặc, ai lại từ chối nó chứ?