Tần Dương vẫn còn nhớ rõ tiểu huyệt phấn nộn đặc biệt xinh đẹp, ngón tay đẩy ra, tiểu huyệt hơi run rẩy chảy ra mật dịch trong suốt…
Cảm giác đi vào càng thêm tiêu hồn, huyệt thịt chặt chẽ bao vây côn ŧᏂịŧ, theo chính mình đưa đẩy mấp máy, co rút, mật nước tràn lan…
Khoảnh khắc sắp xuất tinh, toàn thân hắn phiêu phiêu, giống như một mảng sương mù trắng xóa của sườn núi, tận tình vây quanh dưới thân thân thể, là một loại cảm giác đến từ sâu trong linh hồn sung sướиɠ cùng thỏa mãn.
Vừa rồi Lạc Lạc hỏi chính hắn còn hận cô không sao?
Hận!
Sao có thể không hận đây?
Lúc trước mất bao nhiêu công sức mới dỗ được cô đồng ý làm bạn gái mình, nhưng hẹn hò sắp được tháng, hai người tiếp xúc còn dừng lại ở nắm tay hôn môi, ngay cả vuốt ve cô cũng không tình nguyện. Bạn gái vẫn không đồng ý cho hắn chạm vào, ngoại trừ trong lòng cô còn giấu một người, đó chính là yêu không đủ!
Không ai có thể chấp nhận vì bất kỳ lý do nào!
Sau khi cứu Tô Dĩnh, quan hệ giữa hắn và Lạc Lạc trở nên thân mật không ít, hẹn cô đi du lịch đến núi Vân Vụ rốt cục cũng có đột phá đáng kể.
Sau khi cao trào, Lạc Lạc lười biếng nằm trên giường, lông mi khẽ run rẩy, da thịt phiếm hồng, nhu nhược động lòng người.
Sau khi trải qua cực hạn kɧoáı ©ảʍ, hắn lại rất tỉnh táo, nhìn tấm ga trải giường trắng tinh, tim run lên, chỉ cảm thấy mùa đông lanhj lại bị một chậu nước đá dội từ đầu đến chân chảy xuống, cả người lạnh như băng.
Lạc Lạc không phải xử nữ!
Hắn ba tuổi đã sống ở nước ngoài, hồi trung học mẹ sức khỏe không tốt mới đưa hắn về nước, Tần Dương cảm thấy mình cũng không phải là đàn ông Trung Quốc truyền thống, nhất định bạn gái phải là xử nữ.
Nhưng Lạc Lạc thì khác, hắn yêu cô, từ trong xương tủy yêu cô, không cho phép bất kỳ người đàn ông nào từng tiếp xúc thân mật với cô trước mình.
Hắn cân nhắc hỏi Lâm Lạc khi còn bé có phải là bởi vì nghịch ngợm đạp xe ngã hay không?
Cô lại lạnh lùng cười, du͙© vọиɠ nơi đáy mắt biến mất hầu như không còn, đứng dậy rất nhanh mặc quần áo, xách túi rời đi.
Mặc cho hắn giải thích xin lỗi thế nào, cô đều kiên quyết muốn chia tay, chặn tất cả thông tin liên lạc của nhau.
Khi đó Tô Dĩnh đã xuất hiện.
Mỗi cái nam nhân trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chủ nghĩa nam tử, có lẽ hắn có thể đánh giá cao nữ nhân, nhưng trong lòng vẫn muốn một người phụ nữ dịu dàng ôn nhu tiểu ý dựa vào mình, ai mà không thích ánh mắt sùng bái ái mộ kia chứ?
Huống chi Tô Dĩnh cũng là một mỹ nữ.
Đương nhiên, hắn để Mặc Tô Dĩnh xuất hiện bên cạnh mình còn có một nguyên nhân rất trọng yếu — cô là bạn học của Lạc Lạc, bọn họ cùng nhau cứu cô.
Hắn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lạc Lạc tìm mình khóc nháo, nhưng nhận được tin cô và một người đàn ông khác ở bên nhau.
Tối hôm đó hắn uống không ít rượu, cùng Tô Dĩnh lên giường.
Thời gian rất ngắn, đưa đẩy mấy cái liền mềm nhũn.
Về sau, hắn lại thử vài lần, mặc kệ Tô Dĩnh hấp dẫn như thế nào, hắn đều rất khó cứng.
Cứ như vậy!
Tình yêu dành cho Lạc Lạc chuyển thành oán và hận.
Trước kia yêu cô bao nhiêu, hiện tại trong lòng có bấy nhiêu hận!
Hắn ngừng chú ý đến cô và vứt bỏ mọi tin tức về cô.
Nhưng vừa rồi, lái xe từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, tư thế đi đường của cô có chút không thích hợp, ngày mưa không mang theo ô…
Hắn biết chính mình không nên lại quan tâm cô, hẳn là nên dẫm chân ga tuyệt tình bỏ đi nhưng vẫn dừng lại.
—
Mưa to hắt về phía kính chắn gió, khớp xương tay Tần Dương nắm vô lăng càng thêm rõ ràng, trong không gian nhỏ hẹp, hương thơm đặc biệt từ cơ thể Lâm Lạc theo gió ấm bay tới, giống như dây leo nhìn không thấy, như có như không quanh quẩn trong mũi.
Hạ thân sưng to đỉnh lên khoá kéo quần tây, kêu gào tông cửa xông ra.
Yết hầu Tần Dương cuồn cuộn, không được tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, ép buộc mình bình tĩnh lại, mở cần gạt nước đến mức lớn nhất, muốn nhìn rõ con đường phía trước một chút, rõ ràng hơn một chút…
"Tần Dương..."
Lâm Lạc vừa mới chạm tới mu bàn tay hắn, thân thể Tần Dương run lên, một tiếng phanh bén nhọn vang lên.
Lâm Lạc “Ưm" một tiếng ngã vào trong ngực hắn, ngón tay mềm mại như không xương vừa vặn đặt lên chỗ đang nhô lên ở dưới háng hắn…