Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu!

Chương 17: May Mắn Có Lâu Chủ Thiên Cơ Lâu!

Dương Khâu mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng.

Thái độ liền thay đổi 180° trong vòng không đến một giây.

Thiên Cơ Lâu!

Không hổ là Thiên Cơ Lâu!

Nơi bí ẩn thế này mà có thể tính được, còn đưa ra phương pháp phá trận.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thật sự không phải phàm nhân!

Dương Khâu đứng ở trong trận pháp, cúi người xuống đất nhặt lên vài binh khí đã bị hư hại. Chủ nhân của mấy binh khí này không kém thì tất nhiên binh khí cũng không thể kém đi nơi nào.

Vật liệu được dùng đều cực kỳ trân quý.

Dù cho binh khí đã vỡ nát nhưng nhặt về nấu lại rồi đúc thành cái khác, nói không chừng vẫn có thể rèn ra vài binh khí cấp Thánh Chủ tuyệt hảo.

"Không lỗ!"

Lúc này cả người Dương Khâu kích động run lên.

"Thậm chí còn lời nữa!"

Không biết trận pháp này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

Từ ngày này qua tháng nọ, người lầm lỡ rơi vào nơi này không phải số ít.

Bọn họ không có vận khí như mình, càng không biết đến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, không lâu sau khi họ đến đã bị trận pháp tiêu diệt.

Dù cho chuyến này không thể thành Thánh, nhưng chỉ nhặt hết trang bị đã có thể hoàn vốn rồi!

"Lão phu có nhiều tài liệu như thế, sau đó lại đi tìm Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đổi vài thông tin, làm sao có thể không mạnh được?"

Trong mắt Dương Khâu lóe sáng.

Ngay lúc này, hắn suy nghĩ rất lâu.

Thành thánh đã không còn là mục tiêu chính của hắn nữa.

Chỉ cần mình liên tục đổi tin tức từ tay Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, cho dù muốn trở thành một Thánh Nhân Vương, thậm chí Đại Thánh cũng không khó!

Dương Khâu phất tay áo, thu dọn hết mọi thứ trên đất trong nháy mắt.

Trong lúc hắn thu dọn binh khí, trận pháp cũng đã bị kích hoạt!

"Đùng đoàng!"

Một luồng huyết khí hình rồng khổng lồ phóng lên cao như núi lửa phun trào, khí thế tràn đầy, thần lực cuộn trào mãnh liệt như mặt trời.

Sát khí kinh khủng như thủy triều nhấn chìm tất cả.

Uy thế như vậy, cho dù là cảnh giới Thánh Nhân cũng phải dè dặt chứ đừng nói là một nhân vật cấp Thánh Chủ.

"Keng! Keng! Keng!"

Tiếng rung động của kim loại vang lên.

Trên không trung đang ngưng tụ ra từng thanh trường kiếm màu đỏ thẫm dài đến trăm trượng, vắt ngang bầu trời, tựa như được ngưng tự từ tiên huyết. Toàn thân sát khí lượn lờ, câu hồn đoạt phách, dường như có oan hồn kêu rên lao ra từ dòng sông thời gian.

Đây là người đã bỏ mạng trong trận pháp trước kia.

Bọn họ không hồn phi phách tán mà bị giam cầm ở chỗ này, biến thành chất dinh dưỡng cho trận pháp.

"Ực!"

Dương Khâu nuốt nước bọt.

Cảnh tượng này quá kinh hãi.

Có không ít người đã chết còn cường đại hơn hắn, nhưng nay đã hóa thành con rối của trận pháp. Nếu như mình không có trợ giúp của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu mà tùy tiện xông tới, đoán chừng kết cục cũng như họ.

"Rầm!"

Trận pháp vận hành, hào quang vạn trượng chọc thẳng trời cao khiến cả phiến hư không đều rung động. Từng đạo trường kiếm màu đỏ như máu xen lẫn đại đạo chí lý, phô thiên cái địa!

Tựa như một cái mạng nhện từ không trung bao trùm xuống dưới.

Trận pháp thượng cổ đã khôi phục lại, thần uy vô thượng cuộn trào mãnh liệt như sông lớn đổ vào biển, uy năng đã vượt qua không ít đại trận hộ sơn của một số Tông môn rồi!

Rất khó tưởng tượng, trận pháp đã trải qua năm tháng vô hạn cho đến ngày nay mà vẫn còn uy thế như vậy!

"Ực!"

Dương Khâu nuốt một ngụm nước bọt.

Nơi này thật là đáng sợ.

Uy năng khủng khϊếp làm bắp chân của hắn bắt đầu co giật.

Trong lúc nguy cấp.

Tâm trí Dương Khâu chìm vào ngọc giản, xem phương pháp phá trận được ghi lại trong đó. Giây lát sau, hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, bước về bên trái phía trước.

"Đùng!"

Một tiếng vang cực lớn.

Trường kiếm màu đỏ như máu rơi xuống tựa như hàng trăm hàng ngàn ngôi sao vỡ nát, khắp trời đều là ánh sáng đẹp mắt. Chỉ là dư âm của nó đã khiến cơ thể Dương Khâu suýt chút nữa rạn nứt.

Nhưng cũng may sau một kích của trận pháp, hắn vẫn còn sống!

"Ta chưa chết. . . !"

Dương Khâu nhìn trận pháp, trong lòng còn khϊếp sợ.

May mà có ngọc giản của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu cho hắn, nếu không chỉ dựa vào mình hắn sẽ không tránh được cú vừa rồi.

Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên thì con đường tiếp theo liền trót lọt hơn rồi.

Dựa theo cách phá giải trong ngọc giản, hắn đã thành thạo di chuyển trong trận pháp, mỗi lần đều có thể hiểm yếu tránh thoát khỏi sát cơ của trận pháp.

"May mắn có Lâu chủ Thiên Cơ Lâu."

Dương Khâu lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn không chọn rời khỏi trận pháp ngay mà tỉ mỉ nghiên cứu một phen.

Từ kiểu cách của trận pháp mà xét thì chỗ cơ duyên này không giống người trong chính đạo để lại.

Người trong chính đạo bày trận, sẽ không giam cầm thần hồn của người khác.

Loại thủ pháp này giống với người trong Ma đạo.

Nếu như có cơ hội, đem trận pháp này chuyển về Cửu U Ma Tông, chắc chắn thực lực của Ma Tông sẽ tăng cường rất nhiều!

Suy cho cùng.

Trận pháp này được lưu truyền từ thời Thượng cổ.

Vạn sự vạn vật, phàm là dính dáng tới Thượng cổ thì đều là thứ tốt, thứ kém hơn một chút sẽ không để lại đến bây giờ, bởi vì chúng đã sớm biến mất trong năm tháng dài dằng dặc kia.

"Ừm. . ."

Dương Khâu trầm ngâm một hồi, thầm nghĩ: "Sau lần này ra ngoài, bất luận như thế nào cũng phải đến thành Đại Hoang một chuyến nữa, nói không chừng trong tay Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có cách mang trận pháp này về."

Nếu như đem trận pháp này đặt ở ngọn núi của mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng nở mày nở mặt.

Trừ mình ra thử hỏi có ai có thể khiến Thánh Nhân ra tay giúp hắn bố trí trận pháp?

Sau hơn nửa canh giờ.

Dương Khâu phá vỡ tòa sát trận thứ nhất, đến bên một động thiên nhỏ.

Thấy cảnh tượng trong động thiên.

Dương Khâu sửng sốt.

Trước mặt hắn xuất hiện một khu Tiên cảnh, linh khí nồng đậm tới cực điểm, trên mặt đất trải kín những dòng linh tuyền. Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện ở số ít động thiên phúc địa.

Nhưng ở nơi đây lại có.

Phóng tầm mắt quan sát, vô số thiên tài địa bảo lay động theo chiều gió.

Mùi hương của linh dược thấm vào ruột gan, ngửi nhẹ một hơi liền khiến người ta có cảm giác phiêu phiêu dục tiên!

Động thiên nhỏ này không biết bao lâu rồi chưa có người vào.

Linh Dược mấy trăm ngàn năm nhiều không đếm xuể, cho dù Linh Dược trăm vạn năm cũng có vài gốc như thế!

Ở nơi trung tâm có một gốc Linh Dược cao ba trượng, mọc chín lá xanh tươi mơn mởn, nở rộ linh quang, xung quanh có dị tượng long phượng hiện lên, phi thường thần dị!

"Thánh Dược!"

Dương Khâu nhìn thoáng qua liền không thể dời mắt.

"Linh Thảo Thiên Thanh Không trên trăm vạn năm tuổi, cái… cái này quá quý giá rồi!"

"Chẳng lẽ Lâu chủ Thiên Cơ Lâu biết nơi đây có mọc một gốc Linh Thảo Thiên Thanh Không?"

"Không thể tin nổi!"

Dương Khâu từng bước đi về phía trước, đến trước Linh Thảo Thiên Thanh Không, cả người như mất hồn, hai tròng mắt nhìn gốc Thánh Dược không chớp mắt.

Linh Dược này có thể giúp người bài trừ tâm ma, ở bên ngoài có tiền cũng không mua được. Hắn đã tìm kiếm mấy trăm năm nay cũng không thu hoạch được gì.

Nhưng ngày hôm nay, cuối cùng hắn đã tìm thấy rồi!

Lại còn là trăm vạn năm tuổi!

-----