Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 84: Cháy rừng

DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________

Cách lối vào Lạc Hoa sơn thị không xa có một quán trà, ngày ngày trong tiệm có một tiên sinh vỗ thước gỗ kể chuyện, kể một vài câu chuyện không biết thật hay giả. Tiểu nhị trong quán lắm mồm nói nhiều, mỗi khi khách bước vào quán hắn đều trò chuyện rất lâu, cũng thường bị trêu chọc là nhiệt tình quá mức.

Có một lúc Ô Hành Tuyết đến Lạc Hoa sơn thị, ngồi ở nơi sát cửa sổ quán trà trong một chốc. Tiểu nhị lắm mồm kia lập tức đắp khăn vải lên vai đi đến châm nước, liều lĩnh nhìn hắn vài cái, không nhịn được nói: "Nhìn sắc mặt công tử có chút buồn bực, gặp phải chuyện phiền lòng sao?"

Khi đó Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, không so đo hắn lỗ mãng mở miệng mà chỉ nói: "Rõ ràng ta luôn cười, từ đâu người nhìn thấy ta có chuyện phiền lòng?"

Tiểu nhị không đáp, chỉ vừa lau bàn vừa nói: "Sau này công tử gặp phải chuyện phiền lòng cứ đến đây ngồi. Bọn ta đây cái khắc không có, chỉ có náo nhiệt, ta chọc cho ngài cười."

Nước trà được tiểu nhị rót thành một đường cong dài, hắn vừa vô cùng đắc ý phô diễn kỹ năng, vừa nói: "Một ấm trà xuống bụng, lại nghe một ít thoại bản, chuyện phiền lòng nào cũng không còn. Vừa rồi nói với ông chủ, miễn phí trà cho ngài."

Hắn cười hì hì nói: "Trời đất bao la khách là lớn nhất, ngài vui vẻ lại rồi đi."

_________