Thôi Dịch Hàn là thiếu tướng xuất sắc nhất đế quốc, vào một tháng trước đế quốc của kẻ địch đại bại "Huyết sắc chiến dịch" tinh thần bị thương, đế quốc giành được thắng lợi, vì làm anh hùng cần tĩnh dưỡng, đồng thời cũng vì làm bọn học sinh sĩ khí đề cao, cho nên liền điều hắn tới nơi này dưỡng thương.
Tuy rằng bị thương, nhưng vẫn không thể không nói về thực lực của Thôi Dịch Hàn, ở trong trường học này bây giờ có thể cùng hắn sánh vai chỉ có thể là lông phượng sừng lân.
Thôi Dịch Hàn mang khí chất cao ngạo mạnh mẽ, lúc tĩnh dưỡng ở trường quân đội lại nhận được yêu cầu hắn phải chỉ đạo học sinh, đó là Cố Thanh Thanh.
Mà nguyên chủ Nguyên Sắt Vi cảm tình đối ban đầu đối với Thôi Dịch Hàn là kính nể nhìn lên, về sau thời gian ở chung càng nhiều liền biến thành yêu thích nồng đậm.
Sau khi phát hiện Thôi Dịch Hàn yêu Cố Thanh Thanh, Nguyên Sắt Vi không thể tin được, chính mình thích và tôn kính hắn như vậy, cư nhiên lại đi thích một kẻ yếu chẳng ra gì Cố Thanh Thanh?
Vì thế liền xuất hiện nhiệm vụ cho Phạm Tử Tĩnh làm.
"Lâm Đạt, tôi vừa rồi có chút choáng váng đầu, cho nên không nghe được." Nguyên Sắt Vi thanh âm không thuộc về loại hình mềm mại, mà là âm thanh có từ tính.
Từ trên giường đứng lên, Nguyên Sắt Vi đánh giá thân thể mới của mình, ước chừng cao một mét bảy, thân thể bởi vì thường xuyên huấn luyện nên cả người tràn ngập năng lượng, bộ ngực tròn trịa mà trắng nõn, mông vểnh đứng thẳng, đôi chân thon dài thẳng tắp. Ngũ quan tươi đẹp mang theo chút phong tình, nhìn như thế nào cũng chính là một mỹ nhân.
Lâm Đạt có chút lo lắng nhìn Nguyên Sắt Vi, cô biết Nguyên Sắt Vi không phải là người chỉ đau có chút xíu liền kêu, nếu là nói có chút choáng váng đầu tất nhiên chính là thần trí không rõ đặc biệt nặng.
"Bằng không, cô hôm nay nghỉ đi cũng đừng dạy nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi." Lâm Đạt từ bên cạnh rót một chén nước đưa cho Nguyên Sắt Vi.
Nguyên Sắt Vi lắc đầu, nhanh chóng mặc đồng phục huấn luyện, cảm ơn ý tốt của Lâm Đạt, đem nước uống một hơi cạn sạch, "Yên tâm, không có việc gì đâu."
Xử lý tốt hết thảy, Nguyên Sắt Vi cũng đã nghĩ kỹ chính mình nên làm thế nào rồi.
Tới sân huấn luyện, bọn học sinh đã đứng ngay ngắn chỉnh tề, Nguyên Sắt Vi liếc mắt một cái liền thấy được Cố Thanh Thanh đứng ở phía trước.
So với cô dáng người cao một mét bảy, Cố Thanh Thanh có vóc dáng lùn hơn nhiều ước chừng một mét sáu năm, một thân áo thun màu xanh xám vẫn không che dấu được dáng người tương đối tốt của cô ấy.
Khuôn mặt nhỏ bằng cái bằng tay mang theo một cổ nhút nhát, mặt mày tinh xảo lại pha chút thẹn thùng, làm người khác nhìn đến đặc biệt chói mắt.
Cố Thanh Thanh là một học sinh đặc biệt được mời đến, có độ dung hợp siêu cao với cơ giáp. Tinh thần lực lại cường hãn, nhưng thân thể lại đặc biệt yếu ớt, nếu không phải bởi thiên phú xuất chúng của cô ấy thì trường quân đội Escobar cũng không mời đến.
Nguyên Sắt Vi híp mắt phượng , lớn tiếng nói: "Bây giờ chạy quanh sân thể dục ba mươi vòng!"
Thân thể Cố Thanh Thanh run lên, ba mươi vòng, cô chạy mười vòng là quá sức rồi, bây giờ chạy ba mươi vòng là muốn mệnh của cô nha, sắc mặt trắng bệch, cảm giác có chút choáng váng.
Đột nhiên, một giọng nam hiền lành truyền đến: "huấn luyện viên Sắt Vi!"
Nguyên Sắt Vi nghiêm trang đứng thẳng xoay người, quay đầu lại giơ tay lên và hô: "Có."
Mấy quan quân trung niên từ nơi khác đi tới, khoé miệng hàm chứa ý cười, cười nói:" Không cần phải khẩn trương như vậy, các học sinh muốn xem các giáo quan tiến hành thi đấu, bọn họ nói muốn xem cô cùng thiếu tướng đấu với nhau, thiếu tướng cũng không phản đối."
Nguyên Sắt Vi mím môi, đáy mắt loé lên ánh sáng, cơ hội tới.
"Các em có muốn xem Nguyên Sắt Vi huấn luyện viên cùng thiếu tướng thi đấu?" Quan quân trung niên hướng tới học sinh phía sau Nguyên Sắt Vi cười tủm tỉm hỏi.
Bọn học sinh một đám hưng phấn, rống lớn nói: " Có!"
Nguyên Sắt Vi bất đắc dĩ lắc đầu, dư quang liếc liếc nhìn Cố Thanh Thanh, sau đó cười nói: "Nếu tôi thắng, hôm nay các em chạy năm mươi vòng."
Một học sinh gầm rú nói: "Nếu huấn luyện viên thua thì như thế nào?"
"Thua thì các em chạy ba mươi vòng, ai cũng không được trốn." Nguyên Sắt Vi nhướng mày, chậm rãi nói từng chữ.