Hàn Vũ Thanh hôn lên mặt Thẩm Tri Du, xuống cằm rồi cổ, nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm kia liền cắn lên để lại một dấu hồng nho nhỏ. Tay cô cũng bận rộn gỡ ra nút buộc của đai đeo, thuận lợi vén váy ngủ để tay trượt vào trong.
"Ha..." Tiếng thở dốc rất nhỏ của Thẩm Tri Du, nàng vô thức phát ra làm cho Hàn Vũ Thanh càng khó nhịn muốn cho nàng phải thốt lên lần nữa.
Thẩm Tri Du quá ngoan, Hàn Vũ Thanh lại nổi lên ác thú trêu chọc, cô ghé vào tai nàng: "Tiểu Du, giúp chị cởϊ áσ, ngoan".
Tiếng xưng hô thân mật như vậy là lần đầu tiên Thẩm Tri Du nghe được từ Hàn Vũ Thanh. Thẩm Tri Du không thể nào chịu nổi cám dỗ từ giọng nói dịu dàng gọi tên nàng của cô, âm thanh ấy mới dễ nghe biết bao.
Thẩm Tri Du bất giác liền nghe lời. Một tay từ ôm cổ cô chuyển sang cởi nút áo sơ mi. Hàn Vũ Thanh tươi cười thật sâu cúi xuống hôn nàng, tay loạn sờ bên trong váy ngủ của nàng. Sờ đến chỗ mềm mại nhô cao liền nghe được tiếng thở dốc của Thẩm Tri Du.
Áo sơ mi đã hoàn toàn mở ra, treo trên người Hàn Vũ Thanh. Không biết là ai chủ động trước, chỉ chốc lát liền không còn mảnh vải nào trên người các nàng.
Khung cảnh mờ ảo vì đèn vàng đầu giường còn sáng, làm cho các nàng đều thấy được đối phương trong bộ dáng chân thật nhất.
Hai người vẫn còn trao nhau cái hôn dài và nồng nhiệt nhất từ trước tới giờ, chẳng màng cơ thể đẹp đẽ dính chặt lấy nhau không một kẻ hở. Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ to được bức màn che khuất một phần rơi xuống sàn nhà, làm sáng lên hình ảnh tinh mỹ trong căn phòng lúc bấy giờ.
Hàn Vũ Thanh hôn lên mọi nơi trên cơ thể nàng, khẽ khàng để lại thật nhiều vết đỏ thân mật. Thẩm Tri Du vẫn cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng rên rĩ xấu hổ. Trời sinh giọng hát hay, giọng nói của nàng cũng thập phần cuốn hút nhưng xác thật rất xấu hổ khi phát ra tiếng rên rĩ ấy.
"Ngoan, để chị nghe tiếng của em nào, Tiểu Du"
Lại Tiểu Du. Thẩm Tri Du nghiến răng nghĩ, nàng thực không chống cự nổi với thế công của cô.
"Ưʍ..."
Thấy người ta ngoan ngoãn nghe lời, Hàn Vũ Thanh cười khẽ, cưng chiều hôn mi mắt nàng, tay dời xuống khu vực thần bí kia.
"Ư...ưm" Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột làm Thẩm Tri Du không phòng bị kịp.
Hàn Vũ Thanh nhanh chóng hôn lên đồi nhỏ nhô cao trước ngực, nhẹ liếʍ mυ'ŧ thưởng thức. Cô dần chuyển dời nụ hôn xuống, rải rác lên bụng, eo nàng rồi cuối cùng dừng lại ở vừng tư mật kia.
Bởi vì trong phòng vẫn để đèn mờ ảo nên Thẩm Tri Du biết tất cả hành động của Hàn Vũ Thanh. Thấy cô chuyển xuống đó, biết rõ bước tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, mặt Thẩm Tri Du đỏ lựng quay đi, xấu hổ đến muốn mệnh.
Hàn Vũ Thanh không do dự hôn xuống chỗ thầm kín của người yêu. Thẩm Tri Du run lẩy bẩy, thở dốc lại tăng nhanh.
"Ha...a..." Một trận liếʍ mυ'ŧ rốt cuộc làm Thẩm Tri Du kết thúc sự dày vò lẫn thoải mái của cơn sóng lớn.
Chưa đợi nàng kịp thở dốc xong, một nụ hôn kéo đến cướp lấy hơi thở của nàng. Chợt Thẩm Tri Du cảm nhận cảm giác kỳ lạ từ dưới thân xông tới, Hàn Vũ Thanh thuận lợi tiến vào.
"Tiểu Du, chị yêu em" Hàn Vũ Thanh biết bây giờ cần nhất là lời thổ lộ âu yếm với đối phương, cô thâm tình khẽ nói qua tai nàng.
Thẩm Tri Du hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào cô mang lại, cũng nhắm mắt lại đáp lời: "Em cũng yêu chị".
Ngón tay của Hàn Vũ Thanh từ từ tiến vào trong. Có chút đau. Thẩm Tri Du hơi hơi nhíu mày, Hàn Vũ Thanh dừng lại trước vật cản mỏng manh. Ánh mắt Hàn Vũ Thanh tràn đầy tình yêu nhìn Tiểu Du của cô. Đặt nụ hôn lên mi tâm của nàng, ngón tay xuyên qua lớp màn mỏng tiến thẳng vào bên trong.
"A..." Thẩm Tri Du phát ra tiếng liền bị chặn lại bởi nụ hôn của ai đó. Chờ cho đến khi nàng không còn đau nữa, Hàn Vũ Thanh mới di dộng ngón tay giữa.
Kɧoáı ©ảʍ bắt đầu tràn đến, Thẩm Tri Du không còn nhịn nữa bắt đầu nỉ non. Ái nhân mị như ngọc, xúc cảm như tơ khiến Hàn Vũ Thanh không thể ngưng nghỉ. Chờ nàng hoàn toàn thích ứng, Hàn Vũ Thanh liền tăng thêm một ngón tay.
"Ưʍ...a..."
Cơn sóng mãnh liệt hơn rất nhiều so với cơn sóng đầu tiên, nó cơ hồ nhấn chìm Thẩm Tri Du, nàng không còn cách nào, chỉ phải nương theo lực độ và động tác của cô. Cơn sóng tình cuối cùng cũng siết chặt eo Thẩm Tri Du khiến nàng hơi ngửa đầu, run rẩy liên hồi, miệng thở dốc không ngừng.
Hàn Vũ Thanh nhìn Thẩm Tri Du đỏ bừng mặt, đôi mắt cũng ửng đỏ, mồ hôi trượt xuống thái dương, tóc nâu xoăn xỏa tung trên gối. Cảnh sắc đẹp như thiên tiên. Cô khao khát nhìn hết thảy những thứ thuộc về bảo bối của cô, vươn lên nụ cười ngọt ngào sáng lạn. Hàn Vũ Thanh hôn khóe môi an ủi nàng, ôm lấy nàng vỗ về lưng trơn bóng.
"Ngoan, ngủ đi" Hàn Vũ Thanh hôn trán, vỗ lưng dỗ người yêu nhỏ đi ngủ.
Không bao lâu liền nghe Thẩm Tri Du yên giấc, Hàn Vũ Thanh mới chủ động lấy khăn ấm lau người cho nàng. Cô lên giường, nhẹ giọng nói "ngủ ngon", sau đó trần trụi ôm nàng tiến vào giấc ngủ.