Bị những người khác nhìn thấy, mặt cô nóng như lửa đốt, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào, nhưng vẫn bị Nhan Phóng ôm thật chặt, cô chỉ có thể trốn ở trong ngực cậu.
Nhan Phóng bị cắt ngang, trong mắt tràn ngập sự bất mãn, vẻ mặt không vui nhìn người ngoài cửa.
Triệu Thác đứng ở cửa, cảm giác bản thân tay không phải tay, chân không phải chân. Áp xuống cơn sợ hãi và giật mình trong lòng, cười gượng: “Nhan, anh Nhan, cơm của anh.”
Nói rồi hai chân cậu ta run rẩy đi đến trước mặt cậu, đem hộp cơm đặt trên bàn cậu, sau đó nhanh chóng chạy đi: “Nhan, anh Nhan em đây đi trước...”
Cậu đè thấp giọng nói, nhưng lửa giận không nhỏ: “Cút.” Cậu tay vuốt đầu người trong lòng ngực, chủ yếu là sợ giọng nói của mình quá lớn sẽ dọa đến cô.
“Dạ, em biết rồi.” Nói xong, Triệu Thác liền biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi Triệu Thác đi rồi, Mộ Nguyệt mới ngẩng đầu lên, mắt kính rớt trong lòng ngực cậu, mặt cô đỏ bừng, tóc rối bù, giống như vừa mới bị cậu làm xong.
Nhan Phóng vừa suy nghĩ như vậy, con ngươi đen láy như có thể muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hầu kết cậu trượt lên xuống, muốn tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
Mộ Nguyệt thấy thế, trốn đến nơi rất xa: “Có người sẽ quay về.”
Nhan Phóng hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, cậu đem hộp cơm Triệu Thác đưa tới đặt lên bàn cô, bản thân ghé vào bàn chợp mắt.
Mộ Nguyệt nhìn hộp cơm trên bàn, chay mặn phối hợp cân đối, sắc màu hương vị đều đầy đủ. Là đồ ăn ở nhà ăn tầng 4, mọi thứ bên trong đều đắt tiền.
Cô chưa từng ăn qua ...
Cô nhìn Nhan Phóng, thấy cậu nhắm hai mắt, đây là cho cô...
*
Mộ Nguyệt dừng bút lại, nhìn chàng trai đang ngủ trưa. Khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc tỉ mỉ, mày kiếm được tóc mai che lại, không có tính bừa bãi thường ngày, ngược lại có chút dịu ngoan còn có một chút khí chất của thiếu niên.
Lớn lên cũng thật đẹp.
Chàng trai vốn nên ngủ, nhưng độ cong khóe miệng không ngừng dương cao, mở mắt ra, phảng phất như cả dải ngân hà đều chất chứa trong đôi mắt cậu.
Cô bị phát hiện rồi.
Hiện tại là thời gian ngủ trưa, các bạn học đều đang ngủ, cậu tiến đến bên tai cô: “Muốn nhìn thì nhìn, lén lút làm gì, cũng không phải không cho phép em nhìn.”
Hơi thở cậu gần kề bên tai, cảm giác những nơi bị quét qua trở nên nóng rực, Mộ Nguyệt cắn môi, định đẩy cậu ra, nhưng cậu không chút xê dịch.
Thậm chí cậu còn ngậm lấy vành tai cô, xung quanh còn có nhiều người lắm đấy!
Bị phát hiện thì làm sao bây giờ!
Nhan Phóng thấy cô thấp thỏm bất an, buông cô ra, lúc này đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên. Tiết tiếp theo là tiết thể dục, mọi người di chuyển đến sân thể dục.
Môn thể dục nội dung đơn điệu, cũng chính là tự do hoạt động, nam sinh sẽ chơi bóng rổ, nữ sinh thì vây quanh sân thể dục để tản bộ.
Tɧẩʍ ɖυy Ngọc cầm bóng tìm một vòng, cũng không nhìn thấy Nhan Phóng không khỏi buồn bực: “Này, Nhan Phóng đi đâu rồi?”
Cậu tìm không thấy cậu ấy nên đành chơi bóng với bạn học, cậu lơ là một chút, kết quả bóng rơi trúng một bạn nữ, trực tiếp khiến người ta ngã thẳng xuống đất.
Cậu chạy nhanh qua, lo lắng hỏi bạn nữ đó: “Cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Sầm Triều lộ ra vẻ hiểm ác, lờ thô tục chuẩn bị thốt ra, kết quả vừa nhìn nam sinh trước mặt, lập tức đổi thành dáng vẻ mê muội, giọng nói nũng nịu: “Cậu... chơi bóng thật sự ném quá chuẩn nha ~”
“Trên đường không có một bóng người, vậy mà có thể rơi trúng người tớ, cậu thật lợi hại.”
Tɧẩʍ ɖυy Ngọc không đem lời nói của cô trở thành lời khích lệ, cậu cho rằng cô đang trào phúng cậu, nhưng mà cậu có lỗi trước, cậu cũng không thể phản bác: “Vậy cậu không sao chứ?”
Sầm Triều đang muốn nói không sao, đột nhiên nghĩ gì đó, cơ thể trở nên mềm nhũn, dáng vẻ suy yếu: “Hình như tớ không ổn rồi, chân đau, tay đau, đầu cũng choáng váng nữa...”
Một bên bạn học thấy xảy ra chuyện vội vàng vây xem, Tɧẩʍ ɖυy Ngọc thấy cô bị thương nặng, liền muốn đỡ cô đi phòng y tế, bên cạnh có một nam sinh muốn đến phụ một tay.
Sầm Triều lập tức dựa thẳng vào người Tɧẩʍ ɖυy Ngọc: “Không được, chân này cũng không đi được rồi.”
“Nếu không, vị bạn học này, cậu cõng mình đi.”
“Đúng vậy, lớp trưởng, nếu không thì cõng cậu ấy đi đi.”
“Đúng vậy, nữ sinh cơ thể mảnh mai không trì hoãn được lâu đâu.”
Tɧẩʍ ɖυy Ngọc nhìn cô một cái thật sâu, ngồi xổm trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp ngồi vững trên lưng cậu, thì cậu đã chạy như điên rồi, giống như tàu hỏa vậy, nhanh đến mức ngực cô cảm thấy đau.
Đi ngang qua sân thể dục bên cạnh nhà vệ sinh công cộng, cô giống như nghe được một tiếng kêu kỳ quái.
Cô cúi đầu hỏi Tɧẩʍ ɖυy Ngọc: “Cậu nghe được tiếng gì không?”
Cậu không quan tâm cô nói gì, không thích người khác dựa vào cậu gần như vậy, lưng cậu thẳng tắp khiến cô không có cơ hội dựa vào lưng cậu, bước chân cậu càng nhanh hơn.