Trọng Sinh Thập Niên 80: Tiếu Giai Thê

Chương 30: Cho Đội Nón Xanh

Cho nên năm đó khi Từ Khải Cương đi tham gia quân ngũ, tất cả người trong Từ gia thôn thậm chí đến cả các hương thân phụ lão* đều khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn. Lại nói chỉ tiêu trưng binh ít đến đáng thương? Không nói đùa, liền tính toàn huyện chỉ có một chỉ tiêu cũng phải để dành cho tiểu Diêm Vương đi trước .

( Hương thân phụ lão: ý là nói đến người già có học thức, địa vị, tiếng nói trong thôn)

Tuy rằng Tiểu Diêm Vương không có giống cha hắn hoành hành ngang ngược, nhưng so với cha hắn còn lạnh lùng hơn nha! Một ánh mắt của hắn đều có thể dọa người khác không dám lên tiếng, nhìn qua liền sợ hãi.

Sự thật chứng minh đôi mắt của quần chúng nhân dân sáng như tuyết. Theo như trong lời nói của ban quân sự trong huyện, tiểu Diêm Vương ở chiến trường Nam Cương là một người tay không đấm vỡ tảng đá lớn, đấu tranh anh dũng làm quân địch nghe danh là sợ vỡ mật, đúng là một nhân vật lợi hại.

Người này trời sinh thích hợp đi theo con đường nhà binh.

“Là nhà của chúng tôi thực xin lỗi ông. Nhưng lão tam ông yên tâm, chờ đến khi hỗn tiểu tử kia trở về thăm người nhà, ông xem tôi có tẩn chết hắn không.”

Thịnh lão tam đứng dậy rót cho Từ Tiên Hùng một chén nước sôi để nguội, sau đó mới nói: “Chỉ có thể nói hai đứa nó không có duyên phận, chúng ta là người làm cha mẹ không thể cưỡng cầu.”

“Tôi thật sự cảm thấy con gái ông rất tốt, nếu có thể gả đến nhà của chúng tôi làm con dâu, tôi khẳng định không cho con bé làm việc nhà nông."

“Ha hả a……” Thịnh lão tam mặt già đều phát đỏ, con gái nhà ông căn bản sẽ không làm việc nhà nông.

“Chuyện này thôi bỏ đi! Ông cũng không cần cảm thấy có lỗi."

“ Đúng vậy, dù sao chị ta đã bị từ hôn nhiều lần thành thói quen rồi." Thịnh An đang từ trong phòng mình bước ra, vừa lúc nghe đến đó nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời.

“Ngươi nói bậy gì đó? Đó là chị của con, có người em gái nào nói chị mình như vậy không?" Tuy rằng đó là sự thật, nhưng thể nói trước mặt người ngoài như vậy, Thịnh lão tam sắc mặt trầm xuống không vui.

Vốn dĩ Thịnh An bị mẹ ruột buộc gả cho một tên ngốc trong lòng đã rất ủy khuất. Lại bởi vì Thịnh Ninh trở về không đúng lúc mà suy nghĩ như rúc vào sừng trâu*, cả người đều trở nên vô cùng sắc bén.

( Rúc vào sừng châu; đi vào ngõ cụt, đi vào chỗ bế tắc: được dùng để miêu tả những vấn đề không có cách nào giải quyết)

Hiện tại nghe cha cũng nói mình như vậy, nước mắt lập tức trào ra rơi xuống tí tách. Cố tình ngoài miệng còn không chịu buông tha nói: "Ta nói chính là sự thật, Ông đi mà hỏi thăm xem người làng trên xóm dưới trong cái thôn này ai dám lấy chị ta? Không đợi cưới chị ta vào cửa con trai ông liền bị đội cho cái nón xanh.”

“Ngươi…… Ngươi quả thực là quá phận.” Thịnh lão tam cầm tẩu hút thuốc trên tay hướng về phía Thịnh An mà đánh, Từ Tiên Hùng vội vàng ngăn cha Thịnh lại.

Trong phòng bếp Thịnh Ninh cùng Thẩm Lộ Hoa nghe được động tĩnh chạy vào, trong khoảng thời gian ngắn bị làm cho kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Thịnh An không kịp đề phòng bị đánh trúng hai cái, mặc dù ở giữa có Từ Tiên Hùng cản bớt nhưng cô vẫn cảm thấy đau đớn. Giống như đánh vào trái tim cô một đòn vậy, sắc mặt trắng bệch khó coi.

Thịnh Ninh nhìn thấy Thịnh An biến thành cái dạng này cũng bị dọa sợ, vội vàng tiến lên phía trước che trở: “Cha, người không có việc gì đánh em ấy làm gì? Có việc gì quan trọng không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?"

“Tôi không cần chị giả vờ làm người tốt.” Thịnh An một phen đẩy Thịnh Ninh đang che trở phía trước mình ra, giống như một con gà chọi trừng mắt: “Nếu không phải bởi vì chị……”

“An An!" Thẩm Lộ Hoa đột nhiên cao giọng quát lớn, đem tất cả mọi người ở hiện trường chấn trụ. Thịnh An vốn dĩ muốn nói hết tất cả sự thật, nhưng dưới cái nhìn nghiêm túc của mẹ mình thì không cam lòng nuốt những lời định nói vào trong lòng, cuối cùng tức giận quay đầu chạy ra ngoài.

“An An đến giờ ăn cơm rồi em còn muốn chạy đi đâu vậy!" Thịnh Ninh muốn đuổi theo lại bị Thẩm Lộ Hoa giữ chặt lại.

“Thôi! Cứ để nó bình tĩnh lại một chút, bình tĩnh lại liền không có việc gì.”

“Con cái bất hiếu, nó mới bao nhiêu tuổi mà đã nói chuyện khắc nghiệt như vậy!” Thịnh lão tam bị chọc tức thở không ra hơi. Năm đó ông tham gia kháng Mỹ viện Triều đã để lại bệnh căn trong người, hơn nữa chân lại bị thương bước đi khập khiễng, cho nên nhiều năm như vậy sức khoẻ của ông vẫn luôn rất kém.

Mùa đông năm nào toàn thân cũng đều đau nhức đến không thể xuống giường, lần này hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ.

Thẩm Lộ Hoa sợ ông bị tức giận mà phát bệnh, vội vàng đi đến đỡ ông.