“Đúng đúng đúng! Chúng tôi không biết cô là người của Chinh ca, bằng không khẳng định sẽ đối cô cực kỳ cung kính!”
Bọn họ không ngừng dập đầu, cái trán đánh vào trên phiến đã dơ bẩn màu xanh, đập đến âm thanh kêu vang, lại không dám tạm dừng nửa giây, chỉ sợ anh tự mình động thủ, bọn họ sẽ không bao giờ có thể nguyên vẹn mà rời đi!
Vóc người Mạc Chinh vốn rất cao lớn, giờ phút này rũ mắt bễ nghễ nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, cả người không có lấy một tia ấm áp.
Mạnh Nhiêu cảm nhận được anh cùng cô không phải người một thế giới, thậm chí hắc bạch chênh lệch nhiều, muốn tránh khỏi cái ôm của anh.
Thanh niên nghiêng mặt nhìn cô, sửng sốt một chút, nhanh chóng thu liễm hỏi thở đáng sợ trên người, “Sợ sao?”
Anh có thể cảm nhận được tiểu cô nương trong lòng đang run rẩy đến nỗi anh cũng run theo cô.
Anh trở nên không kiên nhẫn, nhanh chóng bảo ba người kia cút đi.
Ba tên lưu manh cao hứng giống như nhặt được một rương châu báu vậy, nhanh chóng đứng dậy muốn chạy thoát khỏi con hẻm nhỏ này.
“Đứng lại!” Một đạo kiều thanh vốn dĩ không nên xuất hiện vang lên.
Mạc Chinh nhướng mày, rất là dung túng mà buông Mạnh Nhiêu ra, để cho cô đi qua đó.
“Còn không mau quỳ xuống trước tẩu tử của các ngươi, nằm yên để cô ấy đánh.” Tiếng nói của anh hài hước trầm thấp hữu lực, thân mình Mạnh Nhiêu hơi ngưng trệ.
Ba tên lưu manh trong lòng kêu rên không ngừng, lại không dám cự tuyệt, vội vàng lại quỳ trên mặt đất, nghĩ thầm nha đầu này trông hiền như vậy, chắc cũng không đến mức đem bọn họ đánh đến chết đâu.
Mạnh Nhiêu mím môi, “Ai phái các ngườitới?”
Mấy người do dự một chút, cũng chỉ hai giây trì hoãn, đầu liền gặp một cái đá, bụp một tiếng!
Đúng là tên vóc dáng cao vừa rồi muốn đạp Mạnh Nhiêu.
Sau khi ngã xuống liền không có động tĩnh, miệng mũi chảy ra máu tươi uốn lượn…..
Ánh mắt Mạnh Nhiêu hung hăng co rụt lại.
Vừa thấy Mạc Chinh ra tay, hai người còn lại nhanh chóng tự giác khai, thanh âm run run rẩy rẩy, “Là Vương Nguyên Chí, là một trung học sinh, là anh tìm tới chúng tôi, muốn chúng tôi thu thập Mạnh Nhiêu, sau khi sự thành có thể nhận được 3000 khối, đây là tiền trả trước……”
Bọn họ tay run lấy tiền ra, Mạnh Nhiêu không quen biết Vương Nguyên Chí, cũng không muốn đối mặt Mạc Chinh, hiện tại thì chạy là thượng sách.
Tính tình Mạc Chinh không giống Hàn Dữ Kiêu, giờ phút này ôm vận may định thần nhàn hạ mà đi theo đằng sau cô.
Không cần biết cô chạy nhanh hay đi chậm, anh đều duy trì tốc độ bước chân không đổi, nhưng mà anh vẫn luôn ở phía sau cô, không thể cắt đuôi được.