Phiếu Cơm Của Nàng

Chương 1: Ở bệnh viện làm loạn cùng anh trai nhà bên

Thịnh Huyền là người đầu tên phát hiện Mạnh Nhiêu mất trí nhớ.

Mấy ngày hôm trước Mạnh Nhiêu vừa xuống lầu vừa chơi điện thoại nên bị trượt chân ngã, anh vừa lúc thấy liền đưa cô đi bệnh viện.

Bệnh viện không liên hệ được với người nhà của cô, đành tìm đến người đưa cô vào viện.

“Anh trai, anh biết em là ai sao?” Mạnh Nhiêu ngồi ở trên giường, hơi ngưỡng khuôn mặt nhỏ xem hắn, biểu cảm vô cùng cảnh giác.

Thịnh Huyền ngây người một lát, nghiền ngẫm nói: “Bạn gái của anh.”

Tiểu cô nương thế mà tin thật, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn thúc giục: “Anh mau mang em về nhà được không, em không muốn chích ô ô!”

Mạnh Nhiêu sợ đau, nhưng còn phải tiêm một mũi mới có thể xuất viện, nhìn hộ sĩ bưng khay lại gần, cô sợ tới mức lao cả thân run lẩy bẩy vào lòng anh né tránh, cuối cùng vẫn là bị hộ sĩ lột quần.

Thịnh Huyền đột nhiên không kịp phòng ngừa, thấy được ở phía trên tiểu cô nương mông trần trụi.

Vừa tròn vừa trắng, bóng loáng như đậu hủ, run lên từng hồi, bởi vì sợ hãi mà nổi lên màu hồng phấn đáng yêu.

“Anh mau giữ lại cô ấy!” Hộ sĩ không kiên nhẫn, hai ngày này mỗi lần hộ sĩ tiêm cho Mạnh Nhiêu đều mất rất nhiều sức lực, đoán rằng Thịnh Huyền là bạn trai cô nên tự động nhắc nhở.

Thịnh Huyền nuốt nước miếng, anh chỉ nói giỡn với tiểu cô nương, thế nhưng bị người khác nghe được.

Anh cũng không nghĩ sẽ giải thích.

Vươn tay, vòng qua lưng giữ lấy cô, đôi mắt tận lực né tránh cặp mông trong đầy kia, biểu hiện đến mười phần thân sĩ.

Không biết có phải do hai chữ “Bạn trai” mà Mạnh Nhiêu trở nên tín nhiệm anh hay không, mà cô dần dần an tĩnh lại.

Ở khoảnh khắc kim tiêm chạm da, Mạnh Nhiêu đột nhiên lại kịch liệt giãy giụa, hai thân hình ngày càng có nhiều sự va chạm.

Thịnh Huyền cảm thấy cơ thể ngày càng khô nóng, không biết từ lúc nào tay đã chuyển từ lưng xuống giữ lấy eo cô, hơi dùng sức, dùng từ ngữ trước giờ chưa từng nói để xoa dịu cô: “Ngoan, lập tức liền hết đau……”

“Đau, đau! Muốn xoa xoa!” Cô ghé vào ngực anh, run rẩy mà phát ra âm thanh ngọt ngào mê người.

Hơi thở cô phả vào làn da khiến nó trở nên tê ngứa kỳ quái, cảm giác đó lan tỏa ngày càng nhanh.

Giữa hai chân, vật nào đó cũng bị cô làm cho nhô lên, chướng đến phát đau.

Hộ sĩ thu thập xong xoay người liền đi, cách vách các bệnh nhân khác đều đang làm việc riêng, Thịnh Huyền dường như không có việc gì mà đánh giá một vòng, sau đó kéo chăn đắp lên người cô.

Phía dưới chăn, một đôi bàn tay to hung tợn tách hai cánh mông của cô, tùy ý đùa bỡn lên đó!

“Ô!” Tiểu cô nương kêu lên quái dị, “Đừng đυ.ng nơi đó, đau lắm!”

“Hư ~” Thịnh Huyền thở dốc, “Ngoan một chút.”

Dươиɠ ѵậŧ đều cương cứng, không thể cứ như vậy đi ra ngoài, Thịnh Huyền trước nay không trải qua việc mất mặt như vậy, liền muốn đầu xỏ của sự việc giúp mình giải quyết.

Quần đồng phục bệnh nhân đặc biết dễ cởi, Mạnh Nhiêu lại đan lộ ramootj nửa mông, bị Thịnh Huyền được một tấc lại muốn tiến một thước, đem quần cởi đến gót chân, lộ ra toàn bộ thân dưới.

Bên trong trơn bóng, không có mặc qυầи ɭóŧ. Nếu không phải vì sợ vật đang nhô cao dưới thân bị phát hiện, Thịnh Huyền cũng sẽ không ngay trước mặt mọi người làm ra loại sự tình này.

Nhịn không được.

“Tiểu tao hóa!” Thịnh Huyền cắn vành tai cô, đem quần jean phía dưới kéo khóa, dươиɠ ѵậŧ vừa bị trướng đau ngày lập lức nảy ra.

Tiểu cô nương xoa chân ngồi ở trên người anh, cũng không phản kháng vật dưới thân anh, còn tò mò mà sờ sờ để môi âʍ ɦộ ở trên vật kia, nghịch ngợm côn ŧᏂịŧ to lớn. “Anh trai, đây là cái gì?”

“Tới, nắm lấy nó, anh dạy cho em……”

Phía dưới chăn, anh mang theo tay nhỏ của Mạnh Nhiêu vỗ về côn ŧᏂịŧ chơi đùa.

Âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ chỉ hai người mới nghe thấy, hô hấp ngày càng đồn đập triền miên, sắc tình khiến cho người ts mặt đỏ tai hồng.

“Đây là qυყ đầυ……”

Mạnh Nhiêu bắt lấy một vật thể to tròn, bóng loáng như trứng ngỗng, nhịn không được xoa xoa, “Cảm giác thật tốt!”

“Tê!” Thịnh Huyền theo bản năng thẳng lưng, đem dươиɠ ѵậŧ hướng đến tay nàng thao hai nhịp. Tiểu cô nương lòng bàn tay vừa non vừa mềm, thao vô cùng sướиɠ.

Anh một bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một bên phổ cập giáo dục giới tính cho cô, “Cái này là hòn bộ, dùng để bắn tinh.”

Mạnh nhiêu kinh ngạc mà moi moi, Thịnh Huyền không nhịn xuống, nặng nề mà thở dốc, lập tức những người khác liền chú ý tơi!

---- Chương 1 hẳn là còn nhẹ nhàng mang tính sửng văn, chuyện xưa còn nhiều ẩn khúc, sẽ có pha lê tra, H nhiều, hoan nghênh cất chứa, đọc! Nữ chính không phải thật sự ngây thơ kiểu ngốc, bạch, ngọt, nhược, đọc các chương sau sẽ rõ, nữ chính che dấu đặc biệt tốt.