Dâm Đãng Thiếu Phụ Bạch Khiết

Chương 7-3: Phong tình vạn chủng

Sau khi Bạch Khiết mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, Vương Thần đã đến trường rồi, trời đã về chiều, mặc dù chỉ là chuẩn bị cho bài học buổi hôm sau nhưng anh ấy phải đi xem. Bạch Khiết nhìn thấy một tờ giấy ghi chú được đặt trên bàn: "Cơm trong nồi còn nóng, thức ăn hâm nóng lại là có thể ăn rồi, đừng để bị đói." Bạch Khiết nhìn tờ giấy ghi chú trên bàn, trái tim cô nóng lên, Bạch Khiết rất rõ ràng tình cảm mà Vương Thần dành cho cô. Bạch Khiết ngồi đó ngây người một lúc, ăn chút gì đó rồi thay quần áo và đến trường.

Trong trường không có nhiều người, nhưng Lý Minh vậy mà vẫn ở trường, như thể anh ấy đang đợi Bạch Khiết. Thấy Bạch Khiết đến gần, anh ta lập tức tiến lên đón:"Cô giáo Bạch, lại đây."

Bạch Khiết không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Lý Minh đến văn phòng của anh ta, anh ta là người duy nhất có mặt trong văn phòng.

Rõ ràng là Lý Minh muốn kéo Bạch Khiết qua, nhưng anh ta vẫn không dám, bao nhiêu năm rồi, Lý Minh là lần đầu tiên có ý nghĩ này khi ở cùng một người phụ nữ không phải vợ mình. Nhìn bộ dạng của anh ta, Bạch Khiết chắc chắn biết anh ta đang nghĩ gì, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Lý Minh, Bạch Khiết thực sự khó có thể tin rằng cơ thể trẻ trung xinh đẹp của mình sẽ bị người đàn ông này thưởng thức, thật khó có thể tưởng tượng được người đàn ông này khi đã thoát y tất cả quần áo, trong bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì sẽ trông như thế nào.

Trong lúc do dự, Lý Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Khiết, hiển nhiên là đè ép nhịn xuống trái tim đang đập loạn xạ, nhìn thiếu nữ xinh đẹp mà hắn hằng mơ ước trước mặt, khuôn mặt trắng nõn, đôi tai thanh tú, đeo một sợi dây chuyền manh mai màu vàng quanh chiếc cổ trắng hồng.

Bạch Khiết thay một chiếc áo sơ mi không tay bằng vải gai màu trắng, phía trước có một bông hoa đăng ten lớn che đi bộ ngực đầy đặn của cô, lớp vải sa trong suốt ở phía sau để lộ ra dây áo ngực mỏng manh. Bạch Khiết đang mặc một chiếc váy denim dài đến đầu gối. Cô đôi chân trần lúc này đang xỏ vào đôi cao gót pha lê màu trắng. Lúc này, Bạch Khiết đang ngồi trên ghế, đầu ngón chân nho nhỏ lộ ra bên ngoài không ngừng đong đưa.

"Khụ..." Lý Minh xấu hổ ho khan một tiếng, muốn nói chuyện.

Tất nhiên, Bạch Khiết biết trong lòng Lý Minh đang nghĩ gì, trong số những người đàn ông nảy lên ý đồ dâʍ đãиɠ với cô ấy, Lý Minh có lẽ là người dâʍ đãиɠ nhất nhưng lá gan cũng nhỏ nhất.

" Bạch Khiết, đừng quên chủ nhật này tới nhà tôi." Lý Minh cuối cùng cũng nói.

"Đến nhà anh làm cái gì? Có chuyện gì liền nói ở chỗ này đi." Bạch Khiết lạnh lùng nói.

“Ở đây không tiện nói.” Lý Minh ngượng ngùng nói.

"Không có gì bất tiện, cũng không có người khác." Bạch Khiết cảm thấy người đàn ông khốn kiếp này thật sự là buồn cười, tựa hồ nàng không còn như trước sợ hãi cùng mê mang, dần dần nắm bắt được nam nhân này nhược điểm.

Đôi mắt của Lý Minh dán chặt vào nơi giao nhau giữa cánh tay trắng nõn và trước ngực của Bạch Khiết, nơi mép áσ ɭóŧ màu xanh da trời của Bạch Khiết mơ hồ lộ ra. "Đừng có giả ngốc, tôi chính là muốn cùng với cô làm chuyện mà cô đã làm với hiệu trưởng Cao."

Ngày đó Lý Minh uy hϊếp Bạch Khiết ánh mắt lộ ra du͙© vọиɠ quang mang, hắn cảm thấy có chút hối hận, uống chút rượu đi, nếu không thật sự không có dũng khí, ngày hôm đó buổi trưa uống chút rượu mới có dũng khí. Hôm nay nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp hoạt bát trước mặt mình, hắn bối rối không dám nói nên lời.

Bạch Khiết mặc dù bối rối, nhưng cô vẫn giả vờ thờ ơ, lắc lư giày cao gót trên chân, "Không phải anh chỉ muốn làm tôi sao? Được thôi. Nhưng anh phải đồng ý với điều kiện của tôi, nếu không thì anh thích nói với ai thì cứ nói đi, tôi cũng không còn cách nào khác." Mặc dù Bạch Khiết rất sợ rằng Lý Minh sẽ không đồng ý, nhưng cô không thể làm gì khác hơn là đánh cược, đánh cược rằng người đàn ông này là một kẻ dâʍ đãиɠ tiểu nhân.

Quả nhiên, Lý Minh lo lắng nói: "Cô nói đi, điều kiện là cái gì?"

Bạch Khiết có một điểm mấu chốt trong lòng, "Khi tôi ở cạnh anh, phải là tôi tự nguyện, anh không thể cường ngạnh ép buộc, lúc không có việc gì làm đừng tùy tiện quấy rầy tôi, nếu bạn có việc phải làm, nếu có chuyện xảy ra anh phải giúp tôi giấu chồng tôi, nếu như làm hỏng chuyện, hiệu trưởng Cao cũng sẽ không tha cho anh đâu."

"Được, được, được" Lý Minh đồng ý, một tay đã nắm Bạch Khiết tay, tay kia vuốt ve Bạch Khiết cánh tay.

Bạch Khiết mặc dù rất khó chịu nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì, cũng phải để anh ta chiếm chút tiện nghi, trong khi để Lý Minh chạm vào cánh tay của cô, Bạch Khiết nói: "Hôm nay tôi không thể làm được ở đây, anh đừng nghĩ lung tung."

Lý Minh lại trưng ra bộ dạng dâʍ đãиɠ kia: "Vậy thì phải cho tôi xem bộ ngực của cô."

Bạch Khiết nhìn người đàn ông vừa hèn nhát lại vừa dâʍ đãиɠ này, Bạch Khiết thật sự không còn cách nào khác đành phải gật đầu: "Bất quá đã đồng ý rồi, chỉ được xem, anh đi đóng cửa lại."

Lý Minh đồng ý, đồng thời đi khóa cửa lại.

Ngồi ở đó, Bạch Khiết cởi khuy áo sơ mi, để lộ ra bầu ngực, chiếc áo ngực ren màu xanh da trời có hình dáng nửa cúp, rõ ràng là không có miếng mυ'ŧ, bên trong bộ ngực đầy đặn của Bạch Khiết đang phồng lên.

“Cởϊ áσ ngực ra.” Lý Minh cơ hồ chảy nước miếng, làn da của Bạch Khiết trắng nõn, mặc bộ quần áo màu xanh lam càng thêm thuần khiết gợi cảm. Bạch Khiết không còn cách nào khác đành phải cởi khuy áo ngực phía trước, một đôi bầu ngực đầy đặn lộ ra trước mặt Lý Minh, Lý Minh thực sự sững sờ, bộ ngực đẹp như vậy dường như chỉ có trong phim mà thôi.

Làn da trắng như sữa, thanh tú mềm mại, bầu ngực đầy đặn cong cong, tròn trịa thẳng tắp không có cảm giác sa xuống, quầng vυ' hơi đỏ tươi nhỏ tròn bao quanh một đôi nhũ hoa nhỏ hồng ở giữa. đầṳ ѵú lúc này mới cứng lên, nó chỉ to bằng hạt đậu nành, trước khi cứng lên, Bạch Khiết, một ngươi phụ nữ đã kết hôn được gần nửa năm, đầṳ ѵú vẫn hồng hào như thời con gái, đôi vυ' không bị gò bó của Bạch Khiết tròn tròn dựng thẳng, với một đôi núʍ ѵú dựng đứng duyên dáng.