Dâm Đãng Thiếu Phụ Bạch Khiết

Chương 7-1: Phong tình vạn chủng

Trong giấc ngủ, Bạch Khiết nhìn thấy cô đang mặc một chiếc váy màu xanh, đang giảng bài trong lớp như thường lệ thì đột nhiên một người đàn ông đeo mặt nạ lao vào và tóm lấy cô.

"Đừng ..." Bạch Khiết cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ đã đẩy Bạch Khiết xuống bục giảng trong lớp học. Trước sự chứng kiến

của hàng chục học sinh, anh ta đưa tay xuống dưới váy của Bạch Khiết và xé toạc tất của cô, qυầи ɭóŧ bị cởi ra, Bạch Khiết bị ánh mắt của mấy chục học sinh phía dưới đang nhìn cô, khiến cả người cô đều luống cuống tay chân, gần như muốn sụp đổ, đột nhiên cảm giác được thứ thô to nhét vào cơ thể mình, một loại kɧoáı ©ảʍ gần như không thể kiềm chế được, khiến cho Bạch Khiết không khỏi kêu lên vì sung sướиɠ, cô giật mình mở mắt ra thì thấy chồng bên cạnh đang ngủ say bên cạnh, duỗi tay sờ vào hạ thân đã sớm ướt đẫm của mình, cô lại nằm trên giường một lúc lâu rồi mới có thể tiếp tục đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khi thức dậy vào sáng thứ Năm, Vương Thần rủ Bạch Khiết đi cùng mình đến dự đám cưới của một giáo viên trong trường anh ấy, Bạch Khiết nghĩ mãi không ra việc gì nên cũng đi cùng.

Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn không tồi, Bạch Khiết mặc một chiếc váy dài màu vàng thêu hoa nhỏ, vải lụa mềm mại, ôm sát vào thân hình quyến rũ, càng làm lộ ra thân thể cân xứng, đường cong xinh đẹp. Đôi cao gót pha lê trắng, đôi chân nhỏ không mang tất, trắng trắng mềm mềm. Các ngón chân tinh nghịch cong lên.

Khi vừa đến khách sạn đã nhìn thấy Tôn Thiến và người đàn ông được gọi là voi kia, hóa ra người đàn ông đó là hiệu trưởng trường của chồng cô Vương Thần, mà Tôn Thiến cũng là giáo viên dạy nhạc cùng trường với chồng cô. Nghĩ đến những chuyện hoang đường xảy ra của ba người đêm đó, mặt Bạch Khiết nóng như lửa đốt. Khi Tôn Thiến và người đàn ông kia nhìn thấy Bạch Khiết và Vương Thần đi cùng nhau, hai mắt bọn họ đều sáng lên, đi tới chào hỏi.

“Hóa ra hai người quen nhau sao.” Vương Thần vui vẻ khi nhìn thấy Bạch Khiết và Tôn Thiến tán gẫu nhiệt tình, anh ta đã luôn muốn đến gần Tôn Thiến nhưng chưa bao giờ có cơ hội, hôm nay được chào hỏi cô nên vô cùng khẩn trương.

"Đúng vậy, anh cũng thật có diễm phúc nha. Hóa ra em gái của chúng tôi là người một nhà với anh. Sao lại không giới thiệu với tôi sớm hơn?" Tôn Thiến mặc một chiếc quần trắng bó sát. Bờ mông bị ôm chặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy đường viền của nội y bên trong, thân trên là áo croptop trắng nhỏ, lộ ra cái rốn trắng nõn mềm mại, quần trắng bên dưới dẫn dụ ánh mắt người ta muốn nhìn vào nơi xa xôi hơn, mái tóc dài nhuộm màu đỏ hoa hồng uốn thành lọn to, một loại khí tức thành thục gợi cảm hiện trên khuôn mặt.

“Từ lúc nào cô ấy liền trở thành em gái của cô rồi, vậy tôi không phải là em rể của cô rồi sao?” Vương Thần tự làm trò, cười nói.

"Nằm mơ đi." Tôn Thiến mỉm cười cùng Bạch Khiết xoay người rời đi, nhìn hai mỹ nữ rạng rỡ diễm lệ, nam nhân trong bữa tiệc đều không nhịn được mà suy nghĩ miên man.

Vương Thần nhớ lại nụ cười vừa rồi của Tôn Thiến, mỹ nhân này trước giờ chưa từng để ý tới hắn, hôm nay có phải là xem trọng hắn nhiều thêm không? Vương Thần bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Vương Thần, lại đây uống rượu.” Hiệu trưởng gọi Vương Thần tới, Vương Thần sững sờ, hiệu trưởng chưa từng mời hắn uống rượu, hôm nay lại có nhã hứng chào hỏi hắn, thật sự khiến hắn thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi tới.

“Hiệu trưởng Triệu, tôi không biết uống rượu.” Họ của hiệu trưởng là Triệu, tên là Triệu Trăn.

“Nam tử hán đại trượng phu, không biết thì học, lại đây.” Hiệu trưởng Triệu lôi kéo Vương Thần đang mơ mơ hồ hồ đi về phía chủ tọa, Vương Thần vẻ mặt hoảng sợ.

Bạch Khiết và Tôn Thiến đang ở một bên trò chuyện, thật lòng mà nói, Bạch Khiết vậy mà lại có một loại cảm giác thân thiết với Tôn Thiến. Có lẽ do Tôn Thiến đã biết những điều bí mật nhất của cô, vì vậy ở trước mặt Tôn Thiến cô không cần phải che dấu hay ngụy trang, hơn nữa cô ấy sẽ không bao giờ cười nhạo mình, Bạch Khiết thực sự muốn cùng cô ấy trò chuyện vui vẻ, đem tất cả những gì đã giữ trong lòng đều nói ra.

“Em gái, hàng ngày ở nhà em thường làm gì?”

“Cũng không có việc gì, chỉ xem tivi hay gì đó”.

“Không tìm đàn ông để chơi cùng à.” Tôn thiến cười xấu xa.

“Chị ấy, chị mới tìm đàn ông để chơi cùng ấy.” Mặc dù Bạch Khiết đỏ mặt, nhưng cô không thấy có gì khó chịu.

"Chị đương nhiên là có tìm đàn ông rồi, hay là để chị tìm cho em một người nhé."

Bạch Khiết nhớ tới cảm giác đặc biệt sung sướиɠ với dươиɠ ѵậŧ dài của Hiệu trưởng Triệu, trong lòng thật sự là có chút muốn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chị tự tìm cho mình đi."

Hai người trò chuyện một lúc. Tôn Thiến muốn Bạch Khiết buổi tối cùng cô ấy ra ngoài chơi, Bạch Khiết cũng muốn ra ngoài đi dạo, liền ngay lập tức đồng ý.

Buổi tối Vương Thần và Hiệu trưởng Triệu đi chơi mạt chược, từ chỗ Bạch Khiết lấy đi mấy trăm tệ, hiển nhiên là uống nhiều rồi, còn đang rất hưng phấn, dường như cảm thấy bản thân từ đây sắp lên như diều gặp gió vậy.

Bạch Khiết và Tôn Thiến bắt taxi rời đi, khi họ đến Quảng trường giải trí Vạn Trọng Thiên, Tôn Thiến ngựa quen đường cũ dẫn Bạch Khiết vào một quán bar huyên náo.

Nghe tiếng nhạc lớn chói tai và nhịp nhảy mạnh mẽ, trái tim của Bạch Khiết cứ như vậy mà đập loạn xạ, tuy rằng không biết nhảy, nhưng Bạch Khiết cũng cùng với Tôn Thiến ở giữa biển người nhảy một hồi.

"Sờ sờ eo của em đi, thật là phong tao, sờ sờ chân của em đi, đùi thật là lớn!"

"Xử nữ có cái gì tốt nhất? Màиɠ ŧяiиɧ xử nữ là tốt nhất!"

"Chồng, phu quân, tôi còn muốn, lại muốn hơn nữa chính là nướ© ŧıểυ!"

DJ trên sân khấu không thèm để ý mà phun ra những từ ngữ tục tĩu hạ lưu, dưới sàn nhảy rất nhiều nam nữ điên cuồng lắc lư kêu gào ...

Đúng lúc này trước mặt là một trận náo loạn, hóa ra một cô gái nhỏ trạc 20 tuổi tự mình cởϊ áσ sơ mi ra, phía trên chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, một cặρ √υ' đầy đặn không phù hợp với lứa tuổi của cô đang lắc lư kịch liệt bên trong áσ ɭóŧ, gần như có thể nhìn thấy hai núʍ ѵú nhỏ màu hồng đang không ngừng nhảy nhót. Một số người trong đám đông liên tục hét lên "Cởi ra, cởi ra!"

Trong lúc hỗn loạn, hai người tìm một chỗ ngồi, lấy hai ly rượu từ từ uống, bản nhạc sôi động đã được thay thế bằng một bản chậm hơn, trên sàn nhảy đã có một số nam nữ ôm nhau uốn éo lắc lư. Cô gái vừa rồi cởϊ qυầи áo cũng cùng với một anh chàng đẹp trai quấn lấy nhau ...

“Thế nào rồi, đã ghiền không.” Tôn Thiến nhảy đến mặt đều đỏ bừng.

Bạch Khiết không nói gì, mặc dù rất không quen, nhưng đây quả thực một loại cảm giác phóng túng say mê mà cô chưa bao giờ cảm thấy trước đây, giải phóng mọi cảm xúc của mình mà không chút đắn đo.

Có một người đàn ông đi đến nói với Tôn Thiến, "Chị Thiến, qua bên này đi, khiêu vũ một lát."

Tôn Thiến cho anh ta một cái nhìn quyến rũ, đứng dậy đi cùng anh ta.

Bạch Khiết ngồi một lúc muốn đi vệ sinh nên tự mình đứng dậy đi qua.

Bước vào nhà vệ sinh, kéo hai cánh cửa ra, bên trong đều có người, cô liền đứng đợi cạnh bồn rửa tay, giữa tiếng ồn ào huyên náo, Bạch Khiết đột nhiên nghe thấy một loại thanh âm, tiếng nữ nhân rêи ɾỉ ngâm nga, cô kiềm chế trái tim đang đập rộn lên của mình, đi đến trước một cánh cửa...

"A ... a ..." Bạch Khiết có thể nghe thấy rõ ràng tiếng rêи ɾỉ nhịp nhàng của người phụ nữ bên trong, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh của dương căn ở bên trong âʍ đa͙σ nhanh chóng trừu sáp.

Bạch Khiết dường như không tin vào tai mình, tim đập loạn xạ.

Lúc này từ ngoài cửa có hai người đi vào, Bạch Khiết vừa nhìn đã nhận ra chính là cô gái nhảy thoát y lúc nãy, lúc này áo sơ mi chỉ còn khoác ở trên người, áo ngực trắng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, để lộ ra hơn nửa vυ', bị người đàn ông kia ôm trong ngực, ánh mắt mờ mịt. Nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh nữ, cũng không nhìn Bạch Khiết một cái.

"Mẹ nó, đều vào kín rồi, đến đây, liền làm ở đây đi." Người đàn ông chửi thề mấy câu sau khi kéo thử một vài cánh cửa.

Bạch Khiết liếc nhìn vào trong, thấy bàn tay của cô gái đang đặt trên bệ cửa sổ, người đàn ông ở phía sau, vén chiếc váy ngắn màu đỏ của cô gái lên, Bạch Khiết nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng của cô gái trong nháy mắt đã treo trên hai đầu gối. Người đàn ông cởϊ qυầи ra, Bạch Khiết tuy rằng không nhìn thấy dương căn của người đàn ông kia, nhưng có thể nhìn thấy người đàn ông đi đến phía sau cô gái, đỉnh một cái, cô gái vô cùng thành thục cong mông lên, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Bạch Khiết không dám nhìn thêm nữa, vội vàng lui về phía sau, về đến chỗ ngồi, cô thấy Tôn Thiến đang ôm hôn mãnh liệt với người đàn ông, bàn tay của người đàn ông còn đang xoa nắn cặp mông đầy đặn của Tôn Thiến. Bạch Khiết xấu hổ ngồi lại, cả hai vẫn hôn nhau như đang ở chốn không người.

Lúc này, một thanh niên khá anh tuấn khoảng 23, 24 tuổi đi tới, nói với Bạch Khiết: "Chị cùng với chị Thiến đến đây phải không?"

“Phải.” “Tôi là em trai của chị Thiến, tên Đông Tử.” Người thanh niên đưa tay ra.

Bạch Khiết khẽ bắt tay cậu ta, cô có ấn tượng rất tốt với cậu ta.

Hai người trò chuyện mấy câu, Bạch Khiết biết Đông Tử đang làm việc trong một công ty, thỉnh thoảng đến đây chơi.

“Đông Tử, đây là chị Bạch của em, chiếu cố cô ấy cho tốt nha.” Tôn Thiến định thần lại, nói với Đông Tử.

"Yên tâm đi, chị Thiến."

Mấy người lại uống chút rượu, Bạch Khiết cùng Đông Tử cũng nhảy với nhau một vòng, Đông Tử nói ở đây quá ồn ào liền đề nghị đi qua chỗ khác ngồi, Bạch Khiết cũng nghĩ như vậy, mấy người lại đi ra quầy bar ngồi đợi nửa ngày, dưới tác động của bầu không khí cùng với rượu mạnh, Bạch Khiết và Đông Tử cũng dần thân mật hơn, tay đặt trên đầu gối, vẻ bảnh bao, đẹp trai, hoạt bát lại vui vẻ của Đông Tử khiến Bạch Khiết thực sự có chút cảm giác, không cảm thấy đã là đêm khuya, một chút buồn ngủ cũng không có.

Khi Tôn Thiến đề nghị đến nhà cô ấy uống rượu, Bạch Khiết dường như đồng ý ngay lập tức mà không suy nghĩ gì.

Khi bốn người họ đến nhà của Tôn Thiến, Bạch Khiết đã hơi ngạc nhiên, cô không thể tưởng tượng làm thế nào mà Tôn Thiến, một giáo viên, lại có thể có một ngôi nhà to đẹp như vậy, hơn nữa còn sống một mình.

Ở nhà Tôn Thiến một lát, Tôn Thiến liền cùng người đàn ông tên Tiểu Cương kia ôm nhau vào phòng ngủ, âm thanh rêи ɾỉ không chút cố kị của Tôn Thiến truyền ra từ trong phòng. Trái tim của Bạch Khiết lệch một nhịp, cô đứng dậy nói muốn về nhà. Đông Tử cũng đứng lên nói: "Em đưa chị về."

Bạch Khiết rất ngạc nhiên vì Đông Tử không có ý định quấy rối cô, ngay lúc Bạch Khiết còn đang sửng sốt, Đông Tử liền ôm lấy cơ thể mềm mại của Bạch Khiết, áp đôi môi nóng bỏng của mình lên môi cô.

Bạch Khiết vùng vẫy một chút, sau đó cũng ôm lấy Đông Tử, đôi môi mềm mại cũng đáp lại nụ hôn của Đông Tử, để tay Đông Tử ôm lấy bầu ngực đầy đặn của cô.

Khi Bạch Khiết không mảnh vải che thân nằm trên chiếc ghế sofa lớn, để Đông Tử dày dặn kinh nghiệm vừa vuốt vừa hôn. Bạch Khiết cả người phát nhiệt, hạ thân của cô cũng đã sớm rối tung rối mù.

Môi của Đông Tử nhẹ nhàng hôn lên đầṳ ѵú nhỏ nhắn của Bạch Khiết, đầu lưỡi liếʍ qua, đầṳ ѵú của Bạch Khiết đã sớm dựng đứng, trở nên đỏ hơn bình thường, ngón tay Đông Tử duỗi đến âʍ ɦộ của Bạch Khiết, lướt qua âm mao mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nắn âʍ ѵậŧ của Bạch Khiết "A ... ưm ... ư" Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Đông Tử, toàn thân Bạch Khiết run rẩy kịch liệt, cứ như vậy mà đạt đến cao trào.

"Tới ... tới đây." Bạch Khiết từ bỏ kiềm chế, chủ động vươn tay tới giữa hai chân Đông Tử, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ rắn chắc.

"A ..." Đông Tử để một chân của Bạch Khiết lên vai mình, hạ thân từng chút một cắm vào, mặc dù dương căn của Đông Tử không phải rất thô to nhưng lại khiến Bạch Khiết cảm nhận được một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trước giờ chưa từng có, hạ thân đều nhấc lên, đầu ngửa ra sau.

"A...ưʍ...aaa" Đông Tử vừa vỗ về vuốt ve ngực của Bạch Khiết, hạ thân vừa nhanh chóng ra vào, thân thể trẻ trung đem đến sựu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không một người đàn ông nào của Bạch Khiết có thể đem đến, tốc độ nhanh chóng, một lần lại một lần đưa Bạch Khiết đến đỉnh cao.

"Tôi không được rồi ... aaa ... không chịu nổi nữa rồi ... aa" Mái tóc dài của Bạch Khiết không ngừng lắc lư, hạ thân không ngừng siết chặt, hai chân quấn chặt lấy eo Đông Tử, Đông Tử cũng không nhịn được nữa, khẩn trương đỉnh vào bên trong cơ thể của Bạch khiết, bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

“Aaa—” Bạch Khiết rên lên một tiếng dài, âʍ đa͙σ của cô không ngừng co rút.

“Chị ơi, chỗ dưới này của chị thật chặt, làʍ t̠ìиɦ với chị thật là thoải mái.” Đông Tử nằm trên người Bạch Khiết, vừa vuốt ve bộ ngực của cô vừa nói.

"Cậu làm chết tôi rồi, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa," Bạch Khiết khuôn mặt đỏ bừng nói.

“Nếu không phải phía dưới chị Bạch chặt như vậy, em còn có thể làm thêm nửa tiếng rồi.” Đông Tử khẽ hôn lên đầṳ ѵú của Bạch Khiết.