Ngày 9 tháng 12 năm 20XX.
6 giờ sáng, bệnh viện An Lâm.
Đoàn Ngạc Niên nhíu mày nhìn đám phóng viên vây chật kín cổng bệnh viện, ra hiệu cho trợ lý liên hệ thêm một đội vệ sĩ đến ngăn cản.
Đám người này có chút điên cuồng, khí thế hừng hực, luôn mồm hô lớn.
"Đoàn đổng, xin hỏi việc phu nhân ngài đã có tin vui có phải là thật không ạ?"
"Gần đây có tin cho rằng phu nhân đã sinh ra một tiểu công chúa, đứa bé này có phải người thừa kế ủa tập đoàn Đoòa tinh không?"
"Đoòa đổng, rốt cuộc người phu nhân người phụ nhân bí ẩn đó là ai..?"
Vệ sĩ xếp thành hàng dài, ngăn không cho đám phóng viên đi vào, bọn họ là nhân viên văn phòng, thân hình như mấy chỉ gà luộc, đυ.ng phải cơ ngực cứng bang bang của vệ sĩ đều phải lùi lại.
Trợ lý Trương đứng ở sau hàng rào bảo vệ, chụm tay thành loa hô lớn.
"Mọi người xin hãy nhường đường cho bệnh nhân, nhiều người đang trong tình trạng nguy cấp còn bị kẹt ở ngoài cổng, có khả năng bị đe doạ đến tính mạng."
Động đến mạng người, bọn họ đều có chút ngần ngại, nhìn nhau một lúc rồi mới tránh sang một bên cho hộ sĩ đẩy giường xe cấp cứu vào.
Lúc này, bỗng nhiên phát ra một tiếng "đingg lingg", Đoàn Ngạc Niên nhíu mày lấy di động ra xem. Ngay lập tức, khoé miệng không khống chế được nhếch lên, chân không nghe theo sai sử niêna mà tự động bước đi.
Thiên thần nhỏ cuối cùng cũng đã chào đời rồi...
...
"Trăm sự đều nhờ thầy." Phi Dực nắm lấy tay của vị bác sĩ lớn tuổi, gương mặt tràn đầy vẻ cảm kích.
Giáo sư Lư nở nụ cười hiền hoà, miệng liên tục nói " nên làm, nên làm", nhưng ánh mắt nhìn thiếu niên đứng cạnh học trò mình có chút nghiền ngẫm.
Cố Nhạc Lăng dáng người mảnh khảnh, mũi cao, tinh xảo, mắt không quá to nhưng thắng ở chỗ rất có thần, gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn, đứng yên một chỗ khiến người ta có cảm giác năm tháng hảo tĩnh*, nhìn một lần liền nhớ suốt cuộc đời.
Tuy không phải xuất sắc đến kinh diễm người đối diện, nhưng nhan sắc quả thực rất dễ nhìn.
Hoá ra đây là bạn đời của Phi Dực. Một niên nhân có khí chất ôn nhuận như bích hà, chỉ tiếc là thân thể không được tốt lắm.
Cố Nhạc Lăng nhìn ông bằng ánh mắt vô cùng cảm kích, thậm chí còn muốn cúi đầu trước ông nhưng liền bị ông khoát tay ngăn lại.
Bác sĩ Lư vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười hoà ái.
"Đừng khách sáo như thế. Đến tiệc đầy tháng của em bé, cứ mời tôi đến là được."
Phi Dực gật đầu: Nhất định.
Lúc này, cửa phòng lại mở, y tá bước ra, trên tay là một bọc chăn nho nhỏ khẽ cửa quậy.
"Bảo bảo đến rồi đây."
Phi Dực thành thục đón lấy đứa nhỏ, lại hạ người xuống một chút để Cố Nhạc Lăng vốn đang mệt mỏi có thể nhìn thấy.
Cố Nhạc Lăng kích động đến mức không biết để tay chân vào đâu, mặc dù không phải lần đầu làm ba, nhưng lại là lần đầu tiên cậu có thể tiếp xúc với đứa nhỏ ngay từ lúc mới sinh như thế này.
Làn da nhẵn nhụi, cánh mũi cao cao, miệng nhỏ hồng phấn không ngừng mấp mấy, thi thoảng phát ra âm thanh "ư e ư e" trông rất đáng yêu.
Cố Nhạc Lăng nhìn đến ngẩn ngơ, tim trông l*иg ngực lại như muốn nhảy ra ngoài, cậu giơ ngón tay thon dài nhẹ nhàng câu lấy ngón út của bé con trêu đùa, khoé miệng không khống chế nổi hơi giương lên.
Trẻ con mới sinh...đúng thật là kỳ diệu.
Y tá nhìn một màn gia đình tương thân tương ái như vậy không khỏi vui vẻ theo, thật lòng cảm thán với người đứng cạnh.
"Bác sĩ Lư, ngài không biết đâu, đây là đứa trẻ xinh đẹp nhất mà tôi trông thấy trong suốt hai mươi năm làm ở đây đấy."
Bác sĩ Lư nhìn thoáng qua Cố Nhạc Lăng, hiền hậu mỉm cười.
Ba xinh đẹp như vậy, con gái còn không thể đẹp được sao?
Phi Dực nhìn bộ dáng lóng ngóng của cậu như muốn làm gì đó nhưng lại thôi bèn thì thầm bên tai cậu.
"Em muốn bế con một chút không?"
Cố Nhạc Lăng ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.
Tay của cậu đã để lại di chứng, có đôi khi lại run lên không kiểm soát được, cậu không dám...
Phi Dực hiểu cậu đang lo nghĩ điều gì, trấn an nói.
"Anh giúp em một tay, cứ bế đi."
Nói rồi, anh cẩn thận đưa đứa nhỏ cho Cố Nhạc Lăng, một tay vòng ngang lưng cậu, một tay lại trở thành điểm tựa cho cậu có thể dễ dàng ôm em bé.
Góc độ này, Cố Nhạc Lăng có thể nhìn thấy gương mặt bé con kĩ càng hơn, yêu thương trong mắt tràn đầy không cách nào che giấu, thậm chí hốc mắt đã bắt đầu hồng lên.
Thật ngoan quá.
Bảo bối thật ngoan quá.
Phi Dực nhìn "bảo bối lớn" của mình, có xúc động muốn hôn lên mặt của cậu một cái, nhưng vì tư thế đứng làm khó, chiều cao cách biệt, cuối cùng chỉ có thể hôn lên đầu tóc mềm mại của cậu mà thôi.
....
Sinh nhật một tuổi của tiểu Viên trùng với đêm giao thừa, Cố Nhạc Lăng muốn tổ chức giản lược, chỉ mời người thân nhưng nhà cũng có vẻ chật kín.
Đến tám giờ tối, mọi người đã tề tựu đông đủ.
Triệu gia nhìn cháu nội, cháu ngoại đều có mặt đầy đủ, không khí sôi nổi, gương mặt của ông trông như trẻ thêm mười tuổi.
Trên bàn bày đủ món ăn ngon miệng, còn bốc khói nghi ngút.
Becky thích thú hết sờ lại bẹo má của tiểu Viên, không ngừng hâm mộ Tiểu Ca, cô bé muốn có em gái, nhưng mẹ Cố Nhật Tuệ lại sinh ra tiểu Nam rồi, tuy cô bé cũng rất yêu thương em trai, nhưng trong lòng vẫn mong muốn có em gái chơi cùng.
Sáu năm này, Tiểu Ca cao lên không ít, mới mười sáu tuổi đã cao đến một mét bảy lăm, đường nét gương mặt cũng có thay đổi rõ ràng, không giống Cố Nhạc Lăng nữa mà càng trông giống người con trai thứ hai mất sớm của Triệu lão - Triệu Hoà Yến
Tiểu Ca bế em gái, cùng với Becky chụp mấy tấm ảnh. Cố Nhật Tuệ ngồi cạnh, vì Đoàn Ngạc Vân bận việc nên không đến được nên có chút không vui, nhìn sang cháu gái nho nhỏ liền thoải mái trở lại, vội giục Tiểu Ca.
"Tiểu Ca, cháu vào bếp phụ ba cháu, để cô trông tiểu Viên được rồi."
Thiếu niên gật gật, ngồi một chỗ cũng có chút chán.
Cố Nhật Tuệ được như nguyện, vội vàng hôn một ngụm lên má cháu gái, thầm cảm thán cảm giác thật tốt, nhìn sang Đoàn Kỳ Nam tròn trĩnh đang ngồi trong lòng Triệu lão, hai mắt lờ đờ không khỏi thở dài.
Quả nhiên có khác khác biệt.
...
Phòng bếp.
Cố Nhạc Lăng bận rộn chuẩn bị món cuối, không chú ý phía sau mình đã có một người đứng đó từ bao giờ.
Đoàn Ngạc Niên từng bước ép sát, hai tay bất ngờ ôm lấy eo cậu.
Cố Nhạc Lăng bị doạ đến mức sắp rơi cái vá, quay sang nhìn thấy gương mặt tuấn tú của y đang cười hì hì liền thở phào một hơi, ánh mắt có chút trách cứ.
Đoàn Ngạc Niên mặt dày không buông ra, đưa mũi dí sát vào gáy cậu, hít một hơi thật sâu rồi cảm thán.
"Bảo bối thật thơm quá."
Cố Nhạc Lăng:...
Hơn ba mươi tuổi đầu còn bị gọi là bảo bối, cả người Cố Nhạc Lăng đều không được tự nhiên, cái người phía sau lại không hề có ý tránh ra, ngược lại ngày càng có xu hướng dính chặt cậu hơn.
Đoàn Ngạc Niên mặt dày, đánh bạo vươn đầu lưỡi, chạm chạm phần cổ trắng nõn trước mắt.
Cố Nhạc Lăng giật mình "a" một tiếng, xoay lại trừng mắt nhìn y, gương mặt ửng hồng nghiêm lại, nhưng vành tai đỏ như máu đã bán đứng bộ dáng nghiêm túc của cậu.
Nhìn đầu lưỡi nho nhỏ như có như có như không hiện ra, trái tim của Đoàn Ngạc Niên như bị mèo cào, ngứa ngáy chịy không nổi, Cố Nhạc Lăng không kịp phản ứng, đã bị y kéo vào lòng, cúi đầu, mê đắm đặt xuống một nụ hôn.
Ban đầu, y chỉ liếʍ liếʍ đôi môi hồng nhuận của cậu, được một lúc lại bắt đầu bạo dạn hơn, đầu lưỡi thô nhám đột nhập vào trong khoang miệng, hùng hổ tìm đến chót lưỡi đỏ tươi của thiếu niên đang run sợ nấp bên trong.
Cố Nhạc Lăng bị y hôn đến nhũn cả người, đầu óc rối loạn, hơi thở niên tính không ngừng vây lấy khiến cậu cảm thấy nghẹt thở không thôi.
Lúc này, có tiếng bước chân đi đến. Đoàn Ngạc Niên mới không tình nguyện mà buông người ra.
Tiểu Ca ló đầu vào, ngước mắt nhìn hai người đang đứng ở trong bếp.
"Ba, món cải xào làm xong chưa vậy?"
Đoàn Ngạc Niên không khỏi thầm mắng trong lòng.
Nhãi ranh, đến thật đúng lúc.
Cố Nhạc Lăng chột dạ, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, gương mặt đỏ lựng vì tình triều chưa lui, không dám quay đầu lại, lại dùng dĩa đẩy đẩy Đoàn Ngạc Niên, ý bảo y tránh ra.
Đoàn Ngạc Niên mỉm cười, cầm lấy đĩa, ra hiệu với Tiểu Ca.
"Đã làm xong cả rồi, con bày lên bàn đi."
Thiếu niên cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút là lạ, nhưng vẫn không để tâm, vui vẻ mang đĩa đồ ăn đi, trước khi đi còn không quên nhờ Đoàn Ngạc Niên mang lên vài dĩa điểm tâm giúp mình.
Đoàn Ngạc Niên nhìn người đã đi, mới quay sang sờ soạn Cố Nhạc Lăng mấy lần, tiếc nuối thì thầm bên tai cậu.
"Tối nay, anh muốn ngủ chung với em, đưa tiểu Viên cho tiểu Ca trông được không?"
Cố Nhạc Lăng phất phất tay đuổi người đi, nếu cậu có thể nói đã sớm mắng tên này là đồ biếи ŧɦái rồi.
...
Mười một giờ tối, Phi Dực trở về nhà đúng lúc Đoàn Ngạc Niên đang muốn đốt pháo. Mọi người nhìn thấy anh rất đỗi vui mừng, nhất là tiểu Viên, cô bé ngồi trong lòng Cố Nhạc Lăng cọ tới cọ lui, không ngừng giơ tay ra phía trước, đòi anh bế.
Phi Dực đón lấy con gái, không ngừng hôn lên má bảo bảo, sau đó lại nhân lúc mọi người mải mê xem pháo đốt như thế nào liền hôn Cố Nhạc Lăng một cái.
Cậu đỏ mặt ngước nhìn anh, đưa tay sờ sờ cái cằm cương nghị của Phi Dực, miệng mấp máy muốn nói một câu.
"anh đã vất vả nhiều rồi."
"Phựt". Pháo cuối cùng cũng được đốt, mọi người nghe thấy tiếng pháo giòn tan bên tai, tâm trạng càng vui vẻ, không ngừng kinh thán, Phi Dực thì nhanh tay bịt tai tiểu Viên lại, nếu không đã có một trận khóc long trời lở đất.
Cố Nhạc Lăng nhìn bầu trời rực rỡ trong màn đêm, đột nhiên lại mong muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc tuyệt vời như thế này.
Suốt mấy năm qua cậu sống mơ mơ hồ hồ, cuối cùng cũng đã có thể hiểu được mình rốt cuộc cần và phải làm gì rồi.
Mười hai giờ, mọi người cũng dần dần đi về hết, duy chỉ còn Đoàn Ngạc Niên say rượu ngồi trên ghế sofa, lẩm bẩm không biết nói gì.
Phi Dực đi dỗ tiểu Viên ngủ, Cố Nhạc Lăng lại không khiêng nổi người, bất đắc dĩ Tiểu Ca liền giúp.
Hai người loạng choạng đi một hồi cuối cùng cũng đến được phòng ngủ, Tiểu Ca để người nằm lên giường xong cũng mệt đến muốn hụt hơi.
Thiếu niên vừa muốn bước đi, lại bị một đôi tay như gọng sắt tóm lấy cổ, kẹp chặt.
Tiểu Ca bị câu cổ đến khó thở, vội vàng vỗ vộ cánh tay của Đoàn Ngạc Niên, dùng sức hô.
"Đoàn thúc...là con"
Đoàn Ngạc Niên nửa tỉnh nửa mê mở mắt, nhìn gương mặt trẻ con nhăn nhó của Tiểu Ca đối diện không khỏi nhíu mày.
"Sao lại là tên nhãi ranh này?"
Tay kẹp cổ Tiểu Ca hơi buông lỏng, nhưng cũng không có ý thả người đi.
Đoàn Ngạc Niên trừng mắt nhìn Tiểu Ca trong chốc lát sau đó lại chán chường than thở.
"Càng lớn lên lại càng không giống em ấy, một chút cũng không đáng yêu."
Tiểu Ca dở khóc dở cười không biết nói gì: "chú..."
Đột nhiên, y lại gằn giọng nói.
"Gọi ba."
Tiểu Ca vẫn chưa theo kịp mạch não của người say rượu:...???
Đoàn Ngạc Niên hừ hừ, ngữ khí nghiêm túc nhưng lại bị chất cồn làm tan đi không ít.
"Nuôi con lớn đến chừng này, vẫn kêu ta là chú? Đúng là đồ nhãi con lãnh tâm lãnh phổi."
Trong lòng của Tiểu Ca như có gì đó thắt lại.
Mặc dù bốn người họ đã chung sống không ít năm, cậu vốn coi Đoàn Ngạc Niên là ba đẻ, không quan trọng lắm vấn đề xưng hô, nhưng không ngờ, Đoàn Ngạc Niên lại để ý chuyện này...
Nói không chừng, chừng ấy năm, chuyện này vẫn để lại tổn thương cho chú ấy.
Ngập ngừng một hồi, Tiểu Ca mới khe khẽ kêu lên.
"ba.."
Đoàn Ngạc Niên hơi nhướng mi, hai mắt hơi lờ đờ, có vẻ sắp đi vào giấc ngủ: "..."
Lại lớn tiếng hơn một chút.
"ba."
Như được mãn nguyện, hai tay Đoàn Ngạc Niên vô thức buông lỏng, còn cười thầm lẩm bẩm nói.
"Con trai ngoan."
Tiểu Ca đứng dậy, giúp y đắp chăn, trước khi tắt đèn còn khẽ nói một câu.
"ba, ngủ ngon."
...
Cố Nhạc Lăng lại bị "tập kích" bất ngờ, cả cơ thể đều bị người nam nhân ôm trọn vào lòng.
Phi Dực cúi đầu, thì thầm bên tai nàng.
"Báo cáo ông xã, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Nói đoạn, lại hôn hôn lướt một đường xuống cổ cậu.
"Tiểu Viên đã ngủ rồi, bây giờ là lúc em thưởng cho anh đó."
Cố Nhạc Lăng có làn da nhạy cảm, chịu không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đưa tay đẩy đầu anh ra, sau đó lại dùng tay nắm lấy hai bên má của Phi Dực bắt anh nhìn thấy một đống chống chén đĩa chồng chất lên bồn.
Em còn phải rửa chén nữa.
Thưởng thưởng cái gì.
Phi Dực cưng chiều nắm lấy tay cậu, hôn hôn, hơi thở có chút mùi rượu, đem đầu ngón tay nõn nà của Cố Nhạc Lăng đưa sát miệng, thận trọng liếʍ liếʍ.
"Ngày mai dì Lý về rồi, để dì rửa giúp cũng được mà."
Cố Nhạc Lăng trừng mắt rút tay ra.
Đầu năm, thế nào lại chào đón người khác bằng một mâm bát đĩa bẩn được chứ?
Phi Dực cười rộ lên, lại ôm cậu, không có ý chọc cậu giận nữa, giọng trầm trầm nỉ non.
"Đùa em một chút, cứ liên hệ công ti vệ sinh, họ sẽ cho nhân viên đến quét dọn, đêm tối tuyệt đối không được nghịch nước lâu, em bị cảm, anh sẽ đau lòng."
Phi Dực thấy người trong lòng đã thẹn thùng đến không chịu được, hô hấp càng trở nên nhanh hơn. Anh kéo cậu qua một góc, cuồng nhiệt hôn môi
Cố Nhạc Lăng cùng Phi Dực "điên" được mấy chục giây lại bắt đầu lo lắng, muốn lấy tay anh ra khỏi eo bụng, đôi mắt vì động tình ngập nước nhìn về phía trước, không ngừng kháng nghị.
Phi Dực hiểu cậu đang e ngại điều gì, ngón tay sờ sờ lên l*иg ngực mịn trơn, nắm lấy đầu nhũ hồng phấn nho nhỏ, chậm rãi vân vê.
"Bọn họ đều đi ngủ hết rồi, em nghĩ anh có thể sơ suất để người khác bắt gặp chúng ta làm loại chuyện này hay sao?".
Cố Nhạc Lăng đưa tay ngăn tiếng rêи ɾỉ chực thoát ra khỏi miệng, cả cơ thể run rẩy không ngừng. Cái người kia lại càng không yên phận, sờ phía trên chán xong lại muốn sờ đến phía dưới.
Bàn tay to lớn của Phi Dực thuần thục tham nhập vào trong quần ngủ của cậu, rồi đến qυầи ɭóŧ, cuối cùng cũng được như nguyện chạm đến phân thân tinh xảo nhẹ nhàng xoa nắn.
Quần của Cố Nhạc Lăng bị kéo xuống chỉ để lộ nửa cái mông trắng nõn, dươиɠ ѵậŧ bị người khác không ngừng chơi đùa, sung sướиɠ rỉ nước, hai chân cậu như không còn sức, cả người khom xuống, không thể đứng thẳng được.
Phi Dực vừa ngậm lấy vành tai phấn hồng của cậu, vừa liếʍ vừa cắn. Tay xoa nắn nơi yếu ớt của Cố Nhạc Lăng, cưng chiều nhìn qυყ đầυ từ từ chảy ra chất dịch đáng yêu cùng cực.
Cố Nhạc Lăng vừa mới cao trào, cả người vừa lâng lâng vừa mệt mỏi, bị anh bế đi cũng không muốn đi phản kháng.
...
Cố Nhạc Lăng nằm trên giường, có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của ai đó không ngừng phả lên bộ vị mẫn cảm của mình, vốn da mặt mỏng, theo phản xạ, không thể khép lại chân.
Phi Dực lại không có ý để cậu được như nguyện, hai tay mạnh mẽ tách ra đùi non, sau đó vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ mυ'ŧ.
Cố Nhạc Lăng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không ngừng kêu lên" ô ô", hơi thở rối loạn, ngực trắng nõn không ngừng phập phồng.
Phi Dực liếʍ đến hăng say, đầu lưỡi quấn quýt lấy dương căn đứng thẳng,say mê hút mấy ngụm. Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra liếʍ đến sạch sẽ.
Phi Dực nhả ra phân thân ướt đẫm của bảo bối, đứng dậy đi lấy bαo ©αo sυ từ trong ngăn kéo.
Cố Nhạc Lăng tự nhiên bị bỏ qua một bên bỗng cảm thấy thật thẹn thùng, nhất là thân dưới vẫn đang ngứa ngáy làm cậu có chút xấu hổ, im lặng lấy tay che lại.
Phi Dực bên này đã đeo bao vào, thân dưới sừng sững khiến người súyt xoa không thôi, trên tay là bcs cỡ nhỏ hơn, anh quay người lại thấy Cố Nhạc Lăng mò mẫm tìm quần không khỏi bật cười.
Một phát liền ôm được cậu, cả hai người đều lăn trên giường.
Cố Nhạc Lăng hơi giãy dụa, đưa tay chỉ chỉ vách tường.
Kế bên là phòng ngủ của tiểu Viên, cậu sợ sẽ làm nó thức giấc.
Anh hiểu ý, hôn lên má cậu một cái.
"Phòng cách âm tốt như vậy, chúng ta không đánh thức con bé đâu mà sợ, ông xã..."
Cố Nhạc Lăng bị hai từ "ông xã" trêu chọc đến tay chân bủn rủn, thân thể nhũn ra, mặc cho Phi Dực muốn làm gì thì làm.
Phi Dực đang hứng khởi vô cùng, đưa tay xé bcs, cười trầm thấp vài tiếng, thành thục đeo lên cho mình.
Cố Nhạc Lăng thói quen sạch sẽ, nếu hai người làm bẩn ga giường, chắc chắn cậu sẽ không muốn làm tiếp nữ.
Phi Dực đỡ eo cậu, qυყ đầυ to lớn chạm chạm huyệt khẩu phấn hồng vài cái, sau đó mới từ từ thâm nhập.
Cố Nhạc Lăng cắn răng, ngón tay siết chặt lấy ga giường, vùng bụng bằng phẳng theo mắt thường có thể thấy nhô lên một cái đồi nhỏ.
Không đau.
Nhưng quá trướng rồi.
Cảm giác khó chịu như thể bị đầy bụng nhân lên ba bốn lần vậy, nàng đưa tay sờ sờ bụng, thầm kinh sợ chiều dài của người đàn ông này.
Phi Dực xác nhận Cố Nhạc Lăng không bị làm đau mới nhấc một chân của cậu lên, đẩy hết phần thịt trụ dư thừa ở ngoài vào.
Cố Nhạc Lăng gắt gao cau mày, khuôn miệng thanh tú không kiềm chế được phát ra tiếng rêи ɾỉ ủy khuất.
Người bên cạnh vừa đâm rút vừa đưa tay sờ eo bụng tinh tế, rồi sờ đến chóp mũi tinh xảo đang ẩm ướt kia.
Là mồ hôi... Cũng có thể là nước mắt.
Phi Dực vì uống chút rượu mà có hơi mất kiềm chế, lực đạo đâm thọc càng lúc càng nhanh, trong phòng vang lên tiếng hạ thể đánh nhau rõ mồn một , cùng với tiếng kêu khóc nức nở của Cố Nhạc Lăng.
Cán trụ thô dài xuyên sâu vào tràng thịt chật hẹp, đến khi lui ra lại vô tình quét qua điểm G khiến bên trong phân bố bước ngày càng nhiều hơn, giúp Phi Dực đâm vào rút ra thuận lợi hơn nhiều.
Cố Nhạc Lăng bị chọc đến đầu óc đều mơ hồ, da thịt ửng hồng, khoé miệng còn vương chút nước bọt vì thất thần.
Có khi không chịu nổi khí thế vồ vập của Phi Dực, lại không thể nói tròn câu, chỉ có thể vừa đưa tay cào eo anh, vừa nức nở, đứt quãng từng tiếng xin tha.
"anh à...a...anh à..."
Phi Dực hừng hực một hồi, nghe thấy người khóc dữ quá mới hạ chậm lại lực đạo rồi rút ra hạ thể phình trướng đang hung hăng giật giật.
Cố Nhạc Lăng vô lực, hai đùi dang rộng, để lộ nơi sáp nhập của hai người, hậu huyệt đỏ tươi, vì bị tham nhập quá độ nên còn chưa khép lại kịp, mấp máy như đang mời gọi người, trông da^ʍ mị chịy không nổi.
Phi Dực thở dốc hai khẩu, đem Cố Nhạc Lăng ngồi giữa hai chân mình.
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú ướt đẫm nước mắt của cậu, sau đó lại hôn lên cổ, lên má trấn an.
"Ông xã, giúp anh... Động động một chút."
Cố Nhạc Lăng tức muốn chết.
Anh thay đổi rồi.
Có rượu vào thật đáng sợ.
Phi Dực đang mυ'ŧ mυ'ŧ lấy môi của cậu cũng dừng lại, đưa tay nhéo nhéo mông thịt trắng nõn cười cười.
" Nhạc Lăng không thương anh sao, anh thật sự...rất khó chịu."
Cố Nhạc Lăng hít một hơi, vừa thẹn vừa giận, đưa tay nắm lấy cự căn giữa khe huyệt của mình, cắn răng, đem đầu trụ nuốt vào một ít.
Phi Dực thở dài một tiếng thoả mãn, cậu lại khổ sở không thôi.
Hậu huyệt bị căng ra hết cỡ, Cố Nhạc có cố lắm chỉ được nửa trụ rồi lại nhấc eo lên, Phi Dực bị cảm giác hư không này chọc đến ngứa ngáy, chân mày sắc bén nhíu lại.
Cậu chỉ động được vài cái rồi lại mệt mỏi, nằm trên người anh thở dốc, qυყ đầυ to lớn lại bị trượt ra.
Bất ngờ, Phi Dực bóp chặt lấy eo cậu, dùng sức nhấc lên, lại nhắm ngay cự căn đang hưng phấn tột độ của mình... thả xuống.
Cố Nhạc Lăng thét lên một tiếng, lại cao trào một lần nữa.
Sau đó, đầu óc cậu không còn gì ngoài tiếng "bạch bạch", cơ thể chấn động không ngừng, cả hai người dán sát vào nhau, da thịt nóng hừng hực khiến họ dường như cảm nhận được nhịp đập của đối phương.
Eo Phi Dực tựa như có gắng động cơ, lực đưa đẩy khiến người ta phải sợ hãi, Cố Nhạc Lăng hoàn toàn bị anh làm đến thần trí không rõ.
Bỗng nhiên, một đợt khí nóng trào dâng khiến Cố Nhạc Lăng đang mê man phải rêи ɾỉ thành tiếng.
Phi Dực như tỉnh ra, vội vàng rút ra hạ thể, nhìn nhìn một lát, biết được mình mới làm ra chuyện ngu ngốc gì mới ảo não ôm mặt.
Bao...bao rách rồi
____