Editor: Seo🙉Bộ tình thú xinh đẹp cuối cùng biến thành những mảnh vải vụn.
Cố Trạm đẩy hai mảnh vải trước ngực lên, dùng tay bóp như vắt sữa bò, hai viên hồng mai đứng thẳng, anh há mồm ngậm lấy, hai chân dang ra, kích cỡ dươиɠ ѵậŧ làm người ta sợ hãi đánh lên hoa huyệt.
Cát Giai Uyển run rẩy.
Cố Trạm ở ngực cô cười ha ha, bầu ngực mềm mại ở trong miệng anh, anh dùng đầu lưỡi đẩy ra, hỏi: “Cát Giai Uyển, anh vừa mới hầu hạ em, nên tính giá như thế nào?”
Lúc này cơ thể Cát Giai Uyển bủn rủn, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo: “Là anh tự nguyện phục vụ em, chuyện này có liên quan gì với em?” Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình đông cứng, cô lại bổ sung, “Anh trai à, về mặt đạo đức anh cũng không nên bắt cóc em.”
“Thật ra em rất có lợi.”
Cát Giai Uyển cười, dùng chân quấn quanh eo anh, “Anh trai hào phóng như vậy, coi như tặng quà miễn phí đi.”
Cố Trạm hừ một tiếng, ngừng nói chuyện vô nghĩa với cô, anh cầm súng lao vào trận, côn ŧᏂịŧ thô to vùi vào thật sâu trong tiểu huyệt, thoáng chốc phát ra tiếng.
Tiểu huyệt mới vừa phun nước, vừa ướt vừa nóng, tạo thành bầu không khí ấm áp, bao vây côn ŧᏂịŧ đến không thể tách rời.
Cố Trạm cảm thấy chặt, vì vậy đặc biệt dùng sức cắm. Cát Giai Uyển trời sinh nơi này phấn nộn, cũng được bảo dưỡng, cô sẽ không bạc đãi chính mình, đem bản thân trở thành búp bê dốc lòng chăm sóc, cũng không có việc gì lại đi làm hộ lý, còn dõng dạc nói mục tiêu của mình là hồ ly tinh bảo dưỡng thanh xuân mãi mãi.
Lúc ấy anh nghe xong còn cười cô: “Với thể lực chút ít này của em, còn muốn làm hồ ly tinh?”
Cô đắc ý, “Anh nghĩ thế nào? Chỉ có một người như em mới có thể trở thành hồ ly tinh.”
Điều này cũng đúng.
Một ngày nọ, cô ngày càng giống hồ ly tinh hút máu người.
Rõ ràng bảy năm trước anh vừa mới biết cô, cô chỉ là một đóa hoa trắng đơn thuần.
Mấy năm trôi qua, cũng không biết có phải do anh quá mức nuông chiều, gây ra nhiều tội ác hay không, cô diễn càng ngày càng nhiều, tư duy nhảy vọt ra ngoài, từ bông hoa trắng đơn thuần biến thành hồ ly tinh.
Đây chính là thăng cấp chủng tộc!
Cũng chỉ có cô mới có thể làm được.
“Cố Trạm, anh mau chóng di chuyển đi!”
Chỉ mất tập trung vài giây, điều này có thể khiến cô gái dưới thân bất mãn, Cố Trạm giữ chặt đùi cô, dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên qua tiểu huyệt, mị thịt mềm mại, bọt mép trắng xóa, anh uy hϊếp hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Vui vẻ thì gọi anh trai, khó chịu liền gọi Cố Trạm, sao cô thiếu thao như vậy?
Mắt Cát Giai Uyển lộ ra ý xuân, nhưng khóe môi lại hạ xuống, nhìn vô cùng ai oán: “Em gọi anh là đại gia.”
Cố Trạm: “……”
Sự thật chứng minh, đại gia không chịu nổi nhất chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cố Trạm khiến Cát Giai Uyển khóc.
Cát Giai Uyển buồn bã che mặt, khóc thút thít lên án anh bạo lực.
“Em còn chưa nhìn thấy thế nào mới là chân chính bạo lực.”
Cố Trạm vừa bắn một lần, nhưng không hề mất sức, anh lật người Cát Giai Uyển như đang chiên cá, thấy cô mềm như bông không chịu phối hợp, anh dùng hai cái gối nhét dưới người cô.
Mông thật đầy đặn.
Anh dùng sức đánh một cái, Cát Giai Uyển khoa trương bật khóc, cô cũng không rảnh lo che mặt, vội vàng dùng tay che mông, kêu lớn: “Thao lần hai thì phải thêm tiền.”
Nơi đó đau quá, cô không cần nhìn cũng biết chỗ đó sưng lên. Nếu còn thô lỗ thao cô một lần nữa, ngày hôm sau cô chắc chắn lại không xuống được giường, thật mất mặt!
Cố Trạm rũ mắt xé mở chiếc áo mưa mới, lưu loát mang lên.
“Đừng nói nhảm, anh trả thêm.”
Lời còn chưa dứt, anh đã bẻ hai cánh mông cô ra, đẩy mạnh, cắm vào chỗ sâu nhất.
Hoa huyệt nhất thời bị lấp đầy, Cát Giai Uyển nhận mệnh cam chịu, lại phát hiện, lần này Cố Trạm còn rất dịu dàng.
Không đau, không đau, mà còn tê dại thỏa mãn.
Trong lòng cô buông lỏng, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng bất giác chảy nhiều hơn, bầu không khí căng thẳng ngay lậo tức quay lại kiều diễm.
Ôi, người này thật sự hiểu rõ cô.
*
Khi kết thúc, Cố Trạm từ trên người Cát Giai Uyển đi xuống, dựa vào giường, thở dốc.
Cát Giai Uyển vẫn không nhúc nhích, trên mông vẫn còn dấu tqy, lưng còn thảm đến nỗi không dám nhìn, những dấu hôn trải dài khắp người, giống như cô vừa bị cưỡиɠ ɧϊếp vậy.
Khóc cũng đã khóc đủ rồi, cô nhắm mắt lại, xua tay lung tung, “Đỡ em lên.”
Cố Trạm liền ôm eo cô.
Cô thuận thế xoay người, đè lên người anh, mở ngăn tủ đầu giường.
Một ngăn kéo đầy những cây kẹo mυ'ŧ đủ màu sắc.
Xong việc—— Cát Giai Uyển sẽ không hút thuốc, chỉ có thể dùng kẹo thay thế.
Cô tùy tay lấy kẹo mυ'ŧ vị nho.
Cô cố làm ra vẻ mà dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp kẹo mυ'ŧ, than thở: “Sướиɠ quá……”
Cố Trạm không nói nên lời.
“Đừng ăn kẹo.” Anh nói.
Cát Giai Uyển hoàn toàn phớt lờ lời anh, coi như gió thoảng bên tai. Cô ngậm kẹo trong miệng, mơ hồ nói: “Ăn xong em sẽ đi đánh răng.”
Cố Trạm không nói thêm câu nào, giúp cô sửa lại mái tóc dài hỗn độn.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, cảnh đẹp ý vui.
Nhưng thật ra Cát Giai Uyển bị ánh mắt lưu luyến của anh thì cảm thấy buồn nôn, cô hoảng loạn ngồi dậy, thất tha thất thểu xuống giường, còn thiếu chút nữa vấp phải áσ ɭóŧ.
Cô khỏa thân quay lưng về phía anh, vặn vẹo vòng eo thon thả và cặp mông đầy đặn, chỉ nghe thấy âm thanh cắn kẹo răng rắc, “Em đi đánh răng.”
Thấy thế nào, cũng giống như đang chạy trối chết.
Cố Trạm cười, mặt rất nhanh thu liễm lại.
Ấn chuông gọi, anh xuống giường, mặc áo ngủ, chờ đến khi nghe được động tĩnh, anh mới mở cửa phòng.
Quan Bá bưng hai ly nước xuất hiện ở cửa.
“Cảm ơn.”
Sau khi cầm lấy ly nước, như là nhất thời nảy lòng tham, Cố Trạm nhướng mày thuận miệng nói: “Đi tra xem, chiều nay Uyển Uyển đi đâu.”
Trước mặt những người xung quanh, cô là Cát Giai Uyển, nhưng trước nay anh đều gọi cô là Uyển Uyển.
————
Cố Trạm: Em gọi anh là gì?
Cát Giai Uyển: Em gọi anh là đại gia.