Editor: Seo🙉Thường khi đến kỳ kinh nguyệt, hoặc dùng hết áo mưa chưa kịp mua, Cát Giai Uyển đều dùng cái miệng phía trên giải quyết du͙© vọиɠ của Cố Trạm.
Đối với chuyện này, gần nhất bớt việc, lại không có mùi đặc biệt, cô cũng không bài xích, còn từng vì lấy lòng Cố Trạm, tìm tòi không ít video hướng dẫn để tìm cảm giác.
Chỉ là cái đó của Cố Trạm rất lớn, toàn thân màu đỏ thẫm, gân xanh gần như chiếm cứ, thời điểm cô bắt đầu cũng phải tiêu phí thời gian mới thích ứng được.
Đầu tiên cô sờ hai viên trứng dái nặng trĩu, sau đó dùng tay quấn lấy côn ŧᏂịŧ, vuốt ve theo nhịp độ, chờ cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ trong tay lớn lên, liền đem dươиɠ ѵậŧ trở thành que kem, liếʍ ướt, lại ngậm lấy qυყ đầυ, dùng đầu lưỡi chạm vào lỗ nhỏ.
Mỗi lúc này, hô hấp Cố Trạm đều tăng lên không ít.
Cát Giai Uyển có chút đắc ý, Cố Trạm lợi hại đến đâu, lúc này vẫn phải ngoan ngoãn mặc cho cô làm xằng bậy?
Cô càng thêm dùng sức, từ chỉ bao lấy qυყ đầυ, đến nuốt vào nửa căn, dần dần tiến hành cho đến khi vào được hai phần ba mới dừng lại.
Đây là cực hạn của cô.
Khoang miệng vừa nhỏ vừa hẹp bao lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, so với hoa huyệt ướt nóng chặt chẽ phía dưới, lại là một tư vị sung sướиɠ khác. Đầu lưỡi mềm mại quét lộng, côn ŧᏂịŧ càng tiến càng sâu, Cố Trạm chỉ cảm thấy xúc động muốn bắn tinh nổi lên, giọng nói anh khàn khàn: “Ngoan, lại ăn nhiều một chút……”
Miệng Cát Giai Uyển tê dại, khóe mắt ướŧ áŧ, cô nghe lời mà ăn nhiều hơn, cho đến khi côn ŧᏂịŧ chạm đến cổ họng——
Bên trong mỏng manh bị cọ xát, cô nghẹn ngào, suýt nữa bị sặc, lập tức vội vàng rút ra hai phân.
Ý địng muốn bắn bị gián đoạn, Cố Trạm cũng không giận, giọng điệu của anh hài hước nói: “Ăn không vào?” Rõ ràng không phải lần đầu tiên gặp loại chuyện này.
“Ngô……”
Miệng bị cự vật chặn lại, Cát Giai Uyển nói không ra lời, hai má cô hóp lại, đôi mắt sương mù mênh mông nhìn anh, như đang xin tha, anh nhìn cả người khô nóng, cắn chặt răng.
Đây là bảo bối do chính tay anh dạy.
Anh không phải người coi trọng tìиɧ ɖu͙©, nhưng cố tình lại thua trên người cô, mỗi lần nhìn thấy cô nịnh hót mà không tự biết, anh liền muốn lột sạch cô, đè cô ở dưới thân dùng sức thao.
Cô gần như tìm được tất cả mặt tối của anh.
Càn rỡ, phóng túng, thậm chí là dơ bẩn……Anh muốn đặt toàn bộ những điều này ở trên người cô, rồi lại hy vọng cô không phải làm lắng gì làm tiểu diễn tinh.
Chỉ biểu diễn cho một mình anh, thật sự cũng khá tốt.
Khi cô vừa mới lên tiếng, đầu lưỡi liếʍ qua mã mắt, mông theo phản xạ có điều kiện siết chặt, sau khi nhịn xuống, anh vỗ khuôn mặt của cô.
“Không phải đến lượt anh tới hầu hạ em sao? Nằm xuống giường đi.”
Côn ŧᏂịŧ từ trong miệng rút ra, Cát Giai Uyển chống cằm, dường như lấy lòng mà hôn lên qυყ đầυ.
“Là anh trai quá lớn.” Cô nói.
Cố Trạm tiếp tục cười khi được nịnh hót, ôm cô lên giường, chiếc nội y tình thú mỏng manh bị cọ đến tán loạn, căn bản che không được trọng điểm, vυ' nhảy ra, tiểu huyệt hồng hào bại lộ, cơ thể trắng bóng giống như sữa bò.
Anh giật mạnh chiếc nơ trên người cô giống như hủy đi một món quà.
Nhưng Cát Giai Uyển biết, sự kiên nhẫn này không bao lâu sẽ sớm cạn kiệt.
Bởi vì nơ bướm là giả, vốn dĩ không thể bị cởi bỏ.
Không đợi cô đếm ba hai một, chỉ nghe thấy tiếng nơ bị xé rách, chân cô chợt lạnh, hoa huyệt ướt áy cứ như vậy tùy tiện hiện ta ở trước mặt người đàn ông.
Thích đánh mông cô, thích xé quần áo của cô…… Cát Giai Uyển hoài nghi, Cố Trạm có khuynh hướng bạo lực, cô sớm hay muộn cũng viết ra một quyển sách ——《 Luận về mức độ bạo lực của Cố Trạm 》.
Cô bắt đầu nằm mơ, với sự quảng cáo của Cố Trạm, sách này tuyệt đối bán chạy. Đến lúc đó cô phát hỏa, Cố Trạm khóc lóc cầu xin cô cũng sẽ không trở về.
Chẳng qua giấc mộng này còn chưa thực hiện được đã bị đầu lưỡi Cố Trạm thâm nhập vào hoa huyệt.
Nháy mắt Cát Giai Uyển thoát khỏi ảo tưởng, trở về hiện thực, hai chân theo bản năng kẹp chặt đầu Cố Trạm, khát vọng anh thâm nhập càng sâu.
Không có biện pháp, vừa rồi khẩu giao cho anh, cô giống như chết đói mà kẹp chân, còn kém chút nữa thì nghênh đón cao trào. Hiện tại anh tùy tiện khuấy động bên trong hai cái, cô sảng đến mức ngón chân cuộn tròn, mồ hôi chảy đầm đìa.
“A……Anh trai, Anh trai…… Lại ăn nhiều thêm một chút……”
Cố Trạm ấn hai cái đùi cô, không cho cô lộn xộn, đầu lưỡi bắt chước tần suất thao âʍ ɦộ ra vào, anh ăn pháy ra tiếng, mυ'ŧ ái dịch cuồn cuộn giống như hôn môi, say mê không biết đường về.
Cát Giai Uyển bị liếʍ muốn ngừng mà không được, ở bên trong huyệt vốn đã ướŧ áŧ bất, đầu lưỡi linh hoạt còn không quên càn quét khe hở, kɧoáı ©ảʍ tới vội vàng, cô rầm rì suy nghĩ muốn vặn vẹo, lại bị người đàn ông dùng sức ngăn lại, trong lúc nhất thời không thể động đậy.
Ý muốn phun nước ngày càng liệt!
Động tác bị hạn chế, Cát Giai Uyển rốt cuộc cũng khóc lên tiếng: “Cố Trạm, Cố Trạm đi ra ngoài, em muốn tiểu!”
Cố Trạm nghe xong, lập tức rút lui, chỉ thấy một cột nước trong suốt phun ra, cho dù động tác của anh nhanh đến đâu, cằm cũng bị dính không ít.
Không phải nướ© ŧıểυ, là triều phun.
Nhưng ngay cả khi Cát Giai Uyển biết, cũng luôn nói giống trước, mà anh cũng không sửa đúng, ngược lại cảm thấy đây là tình thú.
“Thoải mái sao?” Anh hỏi.
Rõ ràng là người được hầu hạ, Cát Giai Uyển nhìn qua còn mệt hơn so với Cố Trạm, cô thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng, khẽ ừ một tiếng, giơ tay muốn ôm hắn: “Phía dưới rất ngứa, anh cắm vào đi.”
Tốt nhất đem lấp đầy sự ngứa ngáy trong cơ thể, cô cũng không còn trống rỗng.