Phối Hợp

Chương 19: Mua đồ lót mới

Editor : Seo🙉Mối quan hệ có thể ở chung với nhau bảy năm mà không chia tay, cho dù một tầng quan hệ kia không quang minh chính đại, cũng đủ để hai người hiểu rõ về đối phương.

Cát Giai Uyển đã làm loại động tác này loại không phải lần một lần hai. Mỗi lần làm, đều là bởi vì anh làm chuyện gì đó khiến cô không cao hứng.

Giống như bát mì mặn lần này, hay như lần trước cô luôn làm đủ loại trò, sau đó xong việc lại dỗ anh, ngoài miệng thì ngọt ngào cũng không biết trong lòng đã phun tào bao nhiêu về anh.

Cố Trạm vẫn luôn biết, chỉ là anh không nói.

Hơn nữa anh thích nhìn cô dậm châm chọc anh chú ý rồi chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Cuộc sống cần có gia vị. Cát Giai Uyển chính là gia vị của Cố Trạm anh.

“Nói một chút đi, vì sao em lại tức giận?”

Anh cũng đã ăn xong rồi, chính mình cũng làm đủ rồi, lúc này trong lòng Cát Giai Uyển thoải mái lại thấp thỏm, có chút không chừng tính—— tên gọi tắt, bực bội.

Cô nghịch ngón tay, chỉ nhìn móng tay cái, không nhìn Cố Trạm: “Hôm nay em đang ăn cơm ở ngoài, lại có tin nhắn anh gửi tới. Anh nói em có thể vui vẻ không?”

Cố Trạm lạnh giọng: “Cát Giai Uyển, nhìn anh rồi nói chuyện.”

Lại hung dữ với cô.

Cát Giai Uyển mím môi, khi ngước mắt lên, hốc mắt nháy mắt liền đỏ ——

Đây là thủ đoạn dỗ người bậc cao nhất của cô, Cố Trạm gặp qua vô số lần, nhìn thấy một lần lại một lần mềm lòng.

Anh khụ một tiếng, “Em ngồi lại đây.”

“Em không,” Tính tình của cô nổi lên, “Em ngồi ở đây.”

Cố Trạm dở khóc dở cười, “Anh còn có thể ăn em sao?”

“Anh ăn rất ít sao?”

Không khí ngưng trệ, Cố Trạm nhìn Quan Bá, bảo hắn đi ra ngoài.

Sau đó anh nói: “Không phải em vẫn luôn nói, có thể phục vụ cho anh là vinh hạnh của em sao? Vì sao nấu một chén mì làm em không không vui?”

Cát Giai Uyển quyết tâm không chịu nói ra nguyên nhân chính, cô trừng anh, “Ở trên giường lời nói có thể coi là thật sao?”

Hơn nữa cho dù xuống giường, cô còn không gọi anh là anh trai? Vậy anh có thể làm anh trai của cô sao? Đồ cổ hủ.

“Ồ, hóa ra đều là em trêu chọc anh.”

Vẻ mặt Cố Trạm khó đoán, Cát Giai Uyển nhìn, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, biết chính mình không thể chơi quá mức, cô vội vàng phủ nhận: “Em là loại người này sao? Anh trai, anh đừng oan uổng em.”

Nghe được hai chữ “anh trai”, Cố Trạm biết trò khôi hài của cô sắp kết thúc.

Anh sờ đuôi lông mày, cho cô một cái bậc thang: “Vậy hiện tại em có muốn lại đây không?”

Cát Giai Uyển cười nói, “Được nha.”

Cô chạy đến bên người Cố Trạm, ngồi xuống, ôm lấy cánh tay anh, dựa vào bờ vai của anh, “Anh có muốn đi tắm không, em lấy nước cho anh.”

“Không cần.”

“Hả?”

“Em cùng anh tắm.”

Cát Giai Uyển che miệng, đẩy đẩy anh, nhìn qua trông khá xấu hổ.

Nhưng Cố Trạm biết cô tuyệt đối không có chút xấu hổ nào.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô liền tiến đến lỗ tai anh thổi khí.

“Anh trai, hôm nay em đi ra ngoài, mua đồ lót mới.”

Cát Giai Uyển mua đồ lót, hoàn toàn dựa theo sở thích của Cố Trạm.

Anh thích cô mặc màu đen, từng nói cô mặc vào giống bò sữa. Lúc ấy nghe xong cô tức giận đến mức nổi trận lôi đình, cưỡi lên eo anh, nắm lấy lỗ tai của anh, buộc anh thay đổi lời nói, anh lại quay lưng, ăn xong ngon ngọt mới nói: “Ý của anh là da em trắng giống như sữa bò.”

Miệng thật sự thiếu lời.

Cát Giai Uyển nhìn gương chỉnh lại hai mảnh vải trước ngực, tâm huyết dâng trào, lại bắt đầu đếm số dây buộc.

Ngoại trừ mấy dây ở sau lưng, phía trước có bốn, bao quanh ngực cô, eo cô, mônh cô, chân cô.

Gu thẩm mĩ của Cố Trạm không tốt, vì vậy mới thích cô ăn mặc, trang điểm giống như một lễ vật.

Nếu cô chịu phối hợp, không chừng anh còn thắt nơ bướm trói trên đầu cô.

“Bệnh tâm thần.”

Mắng Cố Trạm xong, Cát Giai Uyển xoa bóp mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn, xoay người, mở cửa, cơ thể dựa vào cạnh cửa, mềm như không có xương cốt.

Cô nhìn về phía Cố Trạm, móc ngón tay: “Đại gia, ngài xem có vừa lòng với em gái ăn mặc như vậy không?”

Cách xa như vậy, Cát Giai Uyển có thể thấy được biên độ yết hầu Cố Trạm lăn lộn.

Cô đắc ý nâng cằm lên, chậm rì rì đi phía anh.

Một bước đi, cô “Ai nha” một tiếng, liền đảo ngồi ở giữa hai chân Cố Trạm.

Cô nhún chóp mũi, làm ra vẻ mà cười: “Đại gia cứng rồi.”

Như thể cô nói không phải là mình, mặt Cố Trạm không đổi sắc, ngón tay câu lấy móc dây lỏng lẻo.

Đi được vài bước, hai khối trước ngực kia, lộ ra không sai biệt lắm.

Giống như ủ bột màn thâu, phồng lên một nửa, núʍ ѵú đã tụt xuống, lớp ren mỏng sắp rơi xuống.

“Đêm nay giá bao nhiêu?” Giọng nói của anh khàn khàn.

Cát Giai Uyển thật sự nghiêm túc báo giá: “Khẩu giao, một ngày nghỉ; nhũ giao, hai ngày nghỉ; thao huyệt, ba ngày nghỉ. Đêm nay nhiều nhất hai lựa chọn, ngày mai em còn phải đưa cơm cho anh, không muốn quá mệt mỏi.”

Cái gọi là ngày nghỉ, chính là cô không ở Tây viện, tùy tiện đi nơi nào cũng được.

Mấy ngày nay một mình ở Tây viện phòng không gối chiếc, cô đau buồn muốn chết, còn không bằng trở về trường học xem có việc gì để làm hay không, kiếm chút tiền.

Cố Trạm nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai cô, nói: “Tăng giá rồi. Lúc trước khẩu giao giá cũng chỉ nửa ngày.”

Cát Giai Uyển hợp tay lại đặt lên vυ', ngón tay khẽ nhúc nhích, giúp anh cởi khóa quần.

“Giá cả tăng cao, đại gia thông cảm cho em gái một chút.”

“Được, vậy mua bốn ngày.”

“Khẩu giao cùng thao huyệt đúng không?”

Cát Giai Uyển mỉm cười, mυ'ŧ một ngụm lỗ nhỏ trên côn ŧᏂịŧ.

“Đóng dấu, giao dịch có hiệu lực.”