Phối Hợp

Chương 2: Đổi giày

Tính ra đã 42 ngày hai người chưa gặp nhau.

Người đàn ông lúc này vốn đang đi công tác mà bây giờ không nói một lời trở về Hách thành,mà bên cạnh còn có một người phụ nữ trang điểm tinh xảo.

Hàn Linh, cũng chính là bạn gái cũ trong miệng của Dương Chấp.

Thật kỳ lạ, ghế lô nhiều người ngồi ngồi như vậy, Cát Giai Uyển chỉ nhìn thấy một mình anh.

Bỏ qua vẻ ngoài nổi bật không đề cập tới, chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị với hai cúc áo buông hờ hững,anh thoải mái ngồi chỗ đó, khí chất ngời ngợi,không khỏi khiến người khác chán ghét cùng tự phụ.

Nhìn thấy biểu tình cười như không cười trên khuôn mặt anh,ánh mắt chỉ dừng trên người cô một chút liền rời đi, ý tứ muốn thành người xa lạ, Cát Giai Uyển sau một hồi ảo não, sự tự tin vừa mới sụp đổ đã nhanh chóng trở lại.

Vốn dĩ quan hệ bọn họ chính là không thể gặp ngoài ánh sáng,anh có thể khinh thường,cô còn sợ cái gì?

Cố nén xúc động muốn buông tay Dương Chấp, Cát Giai Uyển trước sau luôn mỉm cười, nghe Dương Chấp cùng những người khác giới thiệu về bản thân,nhưng đến lượt anh lại bất động. Sau đó cô lại ngoan ngoãn đi đến chỗ ngồi, vừa lúc cách chỗ ngồi chính hai ghế.

Thật muốn mệnh, cư nhiên còn có người sắp xếp chính mình ngồi ở giữa người yêu cũ với hiện tại.

Cát Giai Uyển phàn nàn về Hàn Linh,đồng thời Hàn Linh cũng đang đánh giá cô.

Mái tóc xoăn đen dày bồng bềnh, khuôn mặt to, ngũ quan nổi bật tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt đầy nước mùa thu,gợi lên chuyện xưa mười phần nhưng lại hững hờ xa cách, giống như cái gì đều không bỏ trong lòng, chỉ tự do không giới hạn bên ngoài. Hàn Linh nghĩ,dung mạo này xác thực hợp khẩu vị Dương Chấp, không chỉ có anh ta mà mấy người đàn ông trong phòng đang ngồi cũng không thể kiềm chế được ánh mắt,bọn họ từ lúc Cát Giai Uyển tiến vào,tâm tư đều rất rõ ràng.

Ngoại trừ Cố Trạm.

Hàn Linh trong lòng buông lỏng, Cố Trạm người nào mà chưa thấy qua? Có rất nhiều người muốn tiếp cận anh, không ai không đẹp, anh đương nhiên không thích loại này. Nếu không phải mẹ của cô ta khó khăn lắm mới quen biết mẹ kế của Cố Trạm, cô ta cũng không có khả năng giống như bây giờ, thoải mái hào phóng mà sắp xếp cho anh cùng bạn bè gặp mặt.

Chỉ là Hàn Linh đã quên, không ai biết những nhận định thẩm mỹ của Cố Trạm như thế nào .

“Cát tiểu thư trông rất lạ mặt, trước kia tôi chưa từng thấy qua cô.”

Hàn Linh cười tủm tỉm,mọi người trong phòng đều biết cô ta đang giễu cợt, lập tức ngửi được mùi thuốc súng từ trong nụ cười này.

Cát Giai Uyển không thực sự để tâm đến chuyện này. Nhớ năm đó thời điểm cha cô còn chưa bị ngã xuống,cô cũng coi như là người ở trong giới này, chẳng qua đã quá lâu rồi,mọi người đã sớm quên đi lịch sử huy hoàng của Cát gia,nào còn biết họ cô là gì.

Cô nói: “Tôi tương đối nhàm chán, công việc không phải ở trong núi thì chính là ở phòng nghiên cứu,thời gian nghỉ ngơi cũng không thích đi ra ngoài chơi. Hàn tiểu thư chưa thấy qua tôi,rất bình thường.”

Hàn Linh nhướng mày, “Cát tiểu thư đang làm gì?”

Cát Giai Uyển nghĩ rằng các thuật ngữ chuyên môn tựa hồ có chút hù người, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Nghiên cứu về đá.”

Đá?

Cố Trạm liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục uống trà.

Hàn Linh khẽ cau mày, Dương Chấp đây là tìm từ nơi nào tới? Không chờ cô ta hỏi tiếp thì trợ lý Dương Chấp đã gọi điện thoại tới, nói là giày mới mua cho Cát Giai Uyển đã được giao đến.

Đơn giản giải thích hai câu, Cát Giai Uyển đứng dậy ra khỏi ghế lô, khi nhìn thấy trợ lý Dương Chấp,cảm thấy thuận mắt không ít so với bình thường.

“Cát tiểu thư, giày của cô.”

“Cảm ơn.”

Cát Giai Uyển mang theo đôi giày đi đến phòng thay đồ,bên kia ghế lô Cố Trạm đột nhiên cầm di động rời đi, cau mày, như là có chuyện gì quan trọng, cũng không ai dám hỏi.

Anh vừa rời đi, bầu không khí trong phòng tức khắc dịu đi.

Xưa nay vẫn luôn như vậy, vô luận là trường hợp gì, phàm là địa phương có Cố Trạm, những người có mặt dù ít hay nhiều đều có chút câu nệ, lo lắng họa là từ miệng mà ra,tính tình vốn ồn ào nhưng ở trước mặt Cố Trạm trông giống người câm không ít.

Không có biện pháp, Cố Trạm bên ngoài thanh danh quá mức máu lạnh, ngoại trừ mối quan hệ ngắn ngủi khi mới tiếp nhận Cố gia lúc trẻ, thời gian càng dài thì dã tâm càng lộ rõ, mấy năm qua không ngừng mở rộng lãnh thổ, trên người anh có hơn cả nửa thành phố, đi ở trên đường, cứ trăm bước là có thể thấy được sản nghiệp của Cố gia. Cố Trạm có thể làm được như vậy, trước nay không phải người tốt lành gì, thủ đoạn rõ ràng, chưa bao giờ lưu tình,chỉ có lợi thế là dáng người, khuôn mặt tiêu chuẩn của một doanh nhân, lại cố tình vừa sinh ra đã ngồi ở vị trí cao nhất,cho dù người khác khó chịu thế nào cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, hiếm khi có người dám động vào.

Bữa ăn hôm nay là Hàn Linh sắp xếp, những người tới đều là bạn tốt của cô ta, mục đích chính là giới thiệu chính mình đang ở bên Cố Trạm.Và để ra oai phủ đầu với bạn trai cũ, đương nhiên Dương Chấp cũng nằm trong danh sách này nên lúc này mới có sự việc về Cát Giai Uyển.

Sau khi người điều khiển không khí rời đi, mấy người đàn ông vừa mới còn ít nói bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, hơn phân nửa là đề tài quay quanh Cố Trạm,sau đó Tư Mã Chiêu mới nói đến Cát Giai Uyển.

“Dương Chấp cậu tìm được bạn gái ở đâu vậy, tại sao tớ không thể chạm vào?”

Dương Chấp cười cười, liếc mắt nhìn Hàn Linh một cái mới nói: “Sư phụ Nguyên,theo đuổi nửa năm mới đuổi tới tay.”

“Phần tử trí thức à?”

“Được đó Dương Chấp!”

“Bên cạnh cô ấy còn có đồng nghiệp nào giống cô ấy không,giới thiệu cho tôi?”

“Chính là, cậu không thể cơm ngon rượu say một mình mà quên chúng tôi.”

Nói tới đây,mồm năm miệng mười, chỉ có “non nửa năm”* lọt vào tai Hàn Linh.*non nửa năm :ít hơn nửa câu nói Trong mắt cô lóe lên sự tức giận, chính mình cùng Dương Chấp mới chia tay mấy tháng, thằng nhãi này cũng đã theo đuổi người ta nửa năm?

Cho dù biết bản thân đang tức giận, Hàn Linh vẫn là không thể khống chế tốt cảm xúc, sắc mặt nặng nề mà đứng lên.

“Tôi đi vệ sinh.”

Vừa dứt lời, Dương Chấp liền phục hồi lại tinh thần.