Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn qua, một đôi mắt long lanh, người kia bị nhìn đến cả người đều không dễ chịu.
Người thảo luận ban đầu bị cô nhìn thì có chút lúng túng, nhất thời lập tức giải tán.
Khương Thư Lan mặc kệ bọn họ, đếm bậc thang, đi từng bước đến lầu hai, cô có chút khẩn trương, cúi đầu không thấy được người vội vã bước từ phía trên xuống, vì vậy liền đυ.ng vào người trước mặt.
Chum trà tráng men trong tay đối phương vừa vặn rơi vãi lên áo bông mới mà cô đặc biệt thay.
“Thực xin lỗi, hay là cô đến văn phòng cùng tôi, tôi đổi quần áo cho cô nhé?” Đồng chí nữ có khuôn mặt nhỏ dài và mái tóc ngắn đang xin lỗi.
Khương Thư Lan cúi đầu nhìn bộ quần áo bị ướt một mảnh, lại nhìn thoáng qua đồng chí nữ không quen biết, cô lắc đầu: “Bỏ đi, không cần đâu.”
Dừng một chút, cô để ý hỏi một câu: “Cô là thanh niên trí thức đến xem mắt sao?”
Đối phương rõ ràng sửng sốt, chần chờ một lát mới gật đầu.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Vậy cô còn chưa quen thuộc với nơi này bằng tôi, tôi tự mình đi đổi là được rồi, không cần cô dẫn đường đâu.”
Nữ thanh niên trí thức nói một tiếng xin lỗi, hoảng loạn rời đi như là bị sói đuổi.
Khương Thư Lan nhìn theo bóng dáng hoảng loạn rời đi của cô ta, theo bản năng mà ghi nhớ bộ dạng của đối phương, ngay sau đó ngựa quen đường cũ đến phòng trực ban của bộ phận đại đội, tẩy rửa một phen.
Lúc này mới quay trở lại lầu hai.
Chỉ là, giờ đây hành lang đặc biệt yên tĩnh, các cửa văn phòng đều đang đóng lại.
Thỉnh thoảng truyền đến hai giọng nói nói chuyện, biểu hiện rõ ràng xem mắt quan hệ hữu nghị đã bắt đầu rồi.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên bức tường màu xám, cô đến muộn mười phút.
Khương Thư Lan mấp máy môi, gia tăng tốc độ đến cửa văn phòng 203.
Cô ngẩng đầu cẩn thận phân biệt biển số phòng một phen, xác nhận không có lầm sau đó gõ cửa.
Một giây trước khi cửa mở, đột nhiên trước mắt bay qua một hàng chữ.
[Làm gì mà phải gả cho lão đàn ông kết hôn lần thứ hai? Đầu trọc bệnh liệt dương xuất tinh sớm không nói, thay người ta nuôi lớn con cái trong nhà, cuối cùng ngay cả chỗ để chôn chung còn không thể nào vào được!]
.......
Hai giờ trước.
Chu Trung Phong hoàn thành nhiệm vụ, nhìn đồng hồ xong thì trực tiếp đổi xe đi từ nhà chiến hữu bộ đội ở phía thành phố Bình Hương thuộc tỉnh miền đông, đến đại đội xã.
Xe chạy ầm ầm vang dội, bụi bặm văng tung tóe, dừng lại trên đống bùn đất ở lối vào đại đội bộ.
Cuối cùng anh cũng đã đến nơi.
Chủ nhiệm công xã Vu tối hôm qua đã nhận được mệnh lệnh, trông mong ngóng chờ, dẫn theo một đám phó chủ nhiệm, lấy hình thức chúng tinh phủng nguyệt nghênh đón.
“Là đồng chí Chu đúng không?”
Chủ nhiệm Vu nhịn không được nhìn anh một cái, người đàn ông có lai lịch cực lớn khiến cho cấp trên mơ hồ nhắc tới, rốt cuộc là có dạng gì?
Tướng mạo này thật là khôi ngô, đường nét rõ ràng, lạnh lùng lỗi lạc, vừa nhìn đã biết là tồn tại nổi bật trong đám người.
Càng đừng nói tới một thân chiến công kia, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí đoàn trưởng, tương lai sợ là tiền đồ vô lượng.
Thanh niên trí thức Giang này!
Nửa đời sau xem như có phúc, gả cho anh thì chẳng khác nào làm một phu nhân sĩ quan!
Chu Trung Phong gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Vu?”
“Vâng, là tôi, mời ngài đi theo tôi.”
Thái độ của chủ nhiệm Vu rất là hòa hoãn, cẩn thận dẫn đường ở phía trước, còn không quên làm sôi động bầu không khí.
“Đồng chí Tiêu đã nói với tôi, ngài chỉ có ba giờ, ngài yên tâm, bên chúng tôi sẽ mau chóng an bài xem mắt cho ngài, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài.”
Chu Trung Phong gật đầu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lung: “Phiền toái rồi.”
“Không phiền toái, không phiền toái!”