Hai thanh âm gần như vang lên cùng lúc, hoàng hậu đang trong cơn tức giận, trong chốc lát không phản ứng kịp, vẫn mang khí thế nhất quốc chi mẫu căm tức nhìn sắc mặt bình thản của nam tử trẻ tuổi đối diện đang đứng lên... gia chủ con trai ruột của nàng lập tức phải hầu hạ.
Quân Mặc Ninh cười nhạt một tiếng, quất roi mây vào tay thiếu niên đang quỳ trước người, đúng vậy, là "quất", nắm một đầu, rút ngang roi mây, lướt qua lòng bàn tay Tề Hàm... ý tứ cảnh cáo đã rõ ràng.
Cả người Tề Hàm không thể thấy mà run lên, lòng bàn tay ngửa lên, không dám động đậy.
Kỳ thật hắn biết chuyện mình làm thư đồng ở tướng phủ quả thật không thích hợp, nhưng việc đã đến nước này, còn có biện pháp gì? Tiên sinh bị mình chọc giận đến không muốn nhận mình, như vậy ngoại trừ biện pháp này, còn có biện pháp nào mới có thể ở lại? Bây giờ hắn đã biết tiên sinh và sư phụ để tâm mình, nên thật sự đối với việc lấy thân phận gì lưu lại hắn không có bất kỳ ý kiến.
Tề Hàm chân chính để ý, là câu nói sau cùng của hoàng hậu, Quân Mặc Ninh ngươi có tài đức gì...
Cho đến hôm nay, hoàng hậu cũng chưa được Tề Hàm thừa nhận trong lòng, hắn không đổ lỗi cảnh ngộ mười hai năm qua cho hoàng hậu, thế nhưng mười tám năm đã trôi qua, đối với vị nhất quốc chi mẫu đột nhiên trở thành mẹ của hắn, hắn rất khó sinh ra tình mẹ con vốn có. Một là vì Lăng Tuyết, đem hình tượng "mẫu thân" triệt để diễn nát; hai là sự tồn tại của Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh, khiến Tề Hàm đã không còn khát vọng có mẫu thân.
Quân Mặc Ninh cũng không làm cái gì, chỉ đặt roi mây ở một bên bàn, nhìn hoàng hậu nói, "Hoàng hậu nương nương nói rất phải, Quân tam có tài đức gì, quả thật không thể nhận đích hoàng trưởng tử làm học trò."
Tề Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Ninh, nghi hoặc và kinh sợ trong mắt lộ ra rõ ràng. Hắn biết tính tình tiên sinh hắn, nếu không muốn để cho người khác nhìn ra cái gì, người đó nhất định khó nhìn ra suy nghĩ trong lòng y. Lúc trước y đã nói để cho mình làm thư đồng mới được lưu lại, bây giờ... đúng là... vẫn là...
Vừa nghĩ tới đây, Tề Hàm ánh mắt chuyển hướng hoàng hậu, cũng không hề trách cứ rõ ràng mà chỉ có bi thương nồng đậm, ánh mắt kia chẳng những khiến cơn giận của hoàng hậu tiêu tán như nước sôi dội vào tuyết, còn làm một người khác xúc động.
"Tiên sinh!" Tề Vân đã danh chính ngôn thuận một bên đột nhiên lần nữa quỳ xuống nói, "Nếu như tiên sinh chỉ nhận một học trò, thỉnh nhận ca ca đi. Vân nhi làm thư đồng, Vân nhi là đệ đệ, hầu hạ tiên sinh hầu hạ ca ca là bổn phận..."
Dung Chỉ Lan nhìn, cũng không ngăn cản.
Tề Hàm cúi đầu, hắn thế mà không hiểu chuyện đến tận đây, ngay cả Vân nhi...
"Quân Mặc Ninh," Hoàng hậu hạ thấp giọng, thời khắc này nàng càng giống một mẫu thân bất đắc dĩ, vì sự kiên trì của con trai mình mà đặt xuống tôn nghiêm nhiều năm nay, "Hàm nhi ngu dốt gặp đại nạn mới hồi cung, mẹ con chúng ta gặp nhau ít ngày, nhưng ta biết nó là đứa bé nhu thuận hiểu chuyện... Ngươi đã có thể nhận Vân nhi, vì sao nhất định phải làm khó dễ Hàm nhi của ta?"
Quân Tử Uyên dường như hơi nhìn thấu dụng ý của con út, vì vậy mở miệng nói, "Đúng vậy, Ninh nhi, nhìn huynh đệ bọn hắn, nhìn lại hai ca ca ngươi, ngươi nhẫn tâm để bọn hắn đối xử nhau như chủ tớ?"
Quân Mặc Ninh nhìn hoàng hậu nói, "Ý của nương nương ra sao?"
Hoàng hậu nhìn Tề Hàm một chút, nói, "Ta tất nhiên hy vọng Hàm nhi có thể ở lại trong cung, dưỡng thương thật tốt... cũng có thể để mẹ con đoàn viên. Nhưng hoàng thượng nói Quân tam thiếu y thuật siêu quần, bản thân Hàm nhi lại nguyện ý... Thân là mẫu thân, ta... dù là cầu y hay là cầu học, ta dĩ nhiên cũng hy vọng hắn có thể ở lại tướng phủ... bái thầy học nghệ..."
Quân Mặc Ninh cười nhạt một cái nói, "Ý của nương nương Quân tam đã hiểu. Chuyện nhận Tề Hàm, Quân tam đồng ý."
Mỗi người ở đây đều lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn tiên sinh tuổi còn trẻ ôn hòa cười nhạt.
"Quân tam đồng ý nhận Tề Hàm làm học trò," Quân Mặc Ninh dường như vì làm mọi người an tâm, lặp lại một lần, sau cùng lại bỏ thêm một câu, "Vì tâm mẹ hiền."
Hoàng hậu lộ vẻ xúc động.
"Hán Sinh, đi chuẩn bị..."
"Quân tiên sinh," Hoàng hậu ngăn cản nói, "Ta đã chuẩn bị tốt."
Một cung nữ dâng một cái khay, bên trên đặt một thanh thước gỗ tử đàn, hoàn toàn giống thanh thước vừa nãy của Tề Vân. Hoàng hậu nhận khay, khom người giao cho Tề Hàm đang quỳ, cũng không dặn dò đôi câu vài lời, tất cả tình cảm dường như thấm vào thanh giới cụ tạo ra đau đớn này.
Tề Hàm nhận lấy, lần đầu tiên dụng tâm tới gần như vậy mà nhìn nàng... mẫu thân ruột thịt của hắn.
Hoàng hậu thẳng người lên nói, "Quân tiên sinh, Hàm nhi bái thầy tức là làm học trò, nên phạt cứ phạt; chỉ là thỉnh cầu tiên sinh nể tình nó trọng thương chưa lành, thêm chút săn sóc..."
Quân Mặc Ninh không biểu lộ cảm xúc, chỉ hơi gật đầu ngồi xuống. Đã có hạ nhân lần nữa pha trà đặt lên khay, Tề Hàm cắn môi dâng khay qua đỉnh đầu.
Quân Mặc Ninh cầm chén trà lên uống, lấy thước. Tề Hàm giao khay cho hạ nhân chờ một bên, lòng bàn tay ngửa lên dâng qua đỉnh đầu.
Vẫn chỉ là ba cái nhẹ nhàng. Dập đầu. Kết thúc buổi lễ.
Từ Quân Tử Uyên cho tới Tần Phong, phàm là người biết rõ nội tình, không ai không thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài trong lòng.
Tề Hàm thẳng người dậy, cho đến lúc này, hắn còn có chút như đang trong mộng. Hắn vậy mà... thật sự... bái thầy! Danh chính ngôn thuận trở thành học trò Quân Mặc Ninh! Có thể công khai nói cho mọi người, tiên sinh của Tề Hàm ta là Quân tam Quân Mặc Ninh!
Hắn muốn lớn tiếng công bố với người trong thiên hạ!
Nhưng mà, hắn mang tâm tình vui sướиɠ và kích động nhìn thấy ánh mắt tiên sinh hắn hơi hơi phiếm lạnh, Tề Hàm chấn động trong lòng, tự nhiên nhớ tới câu nói lúc kích động vừa nãy!
Kỳ thật cho tới nay, Tề Hàm đã làm rất tốt, tuy rằng hắn đối với hoàng đế và hoàng hậu thật sự không thể nói là tình cảm quấn quýt với cha mẹ ruột, thế nhưng tôn trọng và lễ nghi phải có không sai chút nào, trong lòng hắn cũng chưa từng oán hận đối với quá khứ. Câu nói vừa nãy kia, thuần túy chỉ vì hoàng hậu làm nhục tiên sinh...
Nhớ tới sự hiếu thảo của tiên sinh đối với tướng gia và phu nhân, hắn biết, hắn không có lý do gì giải thích lỗi của mình.
Tiên sinh dạy bài thứ nhất, là trách nhiệm, gánh vác trách nhiệm của mình, cũng gánh vác sai lầm của mình.
Tề Hàm hiểu nguyên nhân tiên sinh chưa gọi dậy, xoay người quỳ tiến hai bước đến trước người hoàng hậu, dập đầu nói, "Mẫu... mẫu thân, vừa rồi Hàm nhi... nói năng lỗ mãng, thỉnh người... trách phạt..."
Hoàng hậu che miệng quay người đi.
Đến cùng vẫn là tâm mẹ hiền, sao có thể cam lòng thật sự trách phạt? Lúc Tề Mộ Lâm cùng hoàng hậu và Dung quý phi rời đi, bên tai hoàng hậu vẫn còn văng vẳng một tiếng "mẫu thân" và ánh mắt rốt cuộc không còn xa cách của Tề Hàm, nàng gần như đi một bước quay đầu ba lần mà nhìn đứa bé nàng hoài thai mười tháng mới sinh ra, lại không có cơ hội chăm sóc nuôi lớn!
Nàng nhìn thấy ánh mắt nó nhìn Quân Mặc Ninh, thân là mẫu thân, một mẫu thân lòng mang áy náy, nàng vạn phần nguyện ý thành toàn tâm nguyện con trai... mặc dù lần nữa nhấm nháp cảm giác chia lìa.
Tất cả nghi thức đều giản đơn chính thức mà hoàn thành, Quân Mặc Ninh rất tùy ý để Tần Phong lại, đuổi A Hỏa đi, sau khi thi lễ với cha huynh, mang theo hai tên học trò mới nhận cùng nhau trở về Vô Âm Các.
Trên đường, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đi phía trước, huynh đệ Tề Hàm, Tề Vân đi phía sau, Tần Phong làm cảnh xa xa. Tất cả mọi người giống như đang nằm mơ.
Bước chân Tề Vân cũng có chút không chân thật, mắt hắn đầy sao mà nhìn thân ảnh trước mặt, nói, "Ca, chúng ta thật sự bái Quân tam thiếu gia là thầy rồi sao? Bắt đầu từ ngày mai, ta có thể học võ công, học "Quân thập sách", sau đó theo đuổi con gái nữa!"
Tề Hàm bị lý tưởng "cao xa" của đệ đệ chọc cười, cưng chiều xoa xoa tóc hắn nói, "Lúc ta ở dân gian có quen Tiểu Quân học sĩ, nghe y nói tiên sinh chúng ta bên ngoài không chịu gò bó, kỳ thật cực trọng lễ nghi quy củ. Hôm qua không phải ngươi bị quát mắng sao, ngươi quên rồi?"
"Chưa quên!" Tề Vân vỗ ngực một cái nói, "Ca ngươi đừng nói, thật sự rất đáng sợ! Hai mẹ của chúng ta không thương chúng ta chút nào, cái đó là thước gỗ tử đàn thượng hạng, đánh vào người đau lắm đó, shh..."
Cho dù không phải gỗ tử đàn, chỉ cần tiên sinh đánh, liền có thể khiến ngươi đau vào trong xương vĩnh viễn không thể quên được! Trong lòng Tề Hàm nghĩ nghĩ.
Hai huynh đệ thầm thì phía sau, Sở gia cao to trước mặt cũng giảm thấp thanh âm nói. "Gia, cuối cùng cũng nhận Hàm nhi về lại rồi! Chiêu "mượn lừa xuống dốc" của ngài hôm nay thật đúng là không tồi!"
"Hoàng hậu nương nương là lừa sao?" Quân Mặc Ninh đột nhiên mặt không ra mặt mũi không ra mũi oán hận Sở cao to.
Sở Hán Sinh tức thì khó chịu, tiếp đó mới phát hiện gia nhà mình giận dỗi trong lòng lấy chính mình làm nơi trút giận, Sở cao to không chịu bị trút giận oan uổng, đáp lễ nói, "Hoàng hậu hiển nhiên không phải lừa, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, nàng không truy cứu chuyện Hàm nhi tranh luận, ngài cũng không thể lại đánh hắn!"
Quân Mặc Ninh kinh ngạc nhìn Sở cao to phản ứng nhanh chóng đối đáp trôi chảy, cười nói, "Mỗi lần tiểu tử kia gặp chuyện, ngươi đều biết ăn nói! Ta không đánh hắn, đánh hỏng ta còn phải tự chữa, ăn no rỗi việc!"
Sở Hán Sinh không nói gì, gia nhà hắn thủ đoạn quá nhiều, không đánh? Có biện pháp khó chịu hơn so với đánh! Hắn biết hôm nay gia mượn "hoàng hậu" xuống sườn núi, nhưng cơn giận trong lòng này đến cùng cũng chưa tiêu tan sạch sẽ. Sở Hán Sinh hơi quay đầu nhìn hai huynh đệ phía sau một chút, chỉ hi vọng bọn họ có thể nhu thuận chút...
Vô Âm Các, Tề Hàm Tề Vân quỳ nghe sư huấn.
Quân Mặc Ninh nói, "Người bên ngoài đều biết tính khí Quân tam không tốt lắm, một lời không hợp liền động tay; người thân cận ta đều biết Quân tam nhiều quy củ, xuống tay cũng rất nặng. Thân phận các ngươi là gì ở chỗ này đều vô dụng, học trò chính là học trò, chịu đòn chịu phạt là bổn phận. Trên chuyện học Quân tam sẽ không giấu giếm, nhưng có thể học được bao nhiêu phải dựa vào ngộ tính và cần cù của các ngươi, ta sẽ không đuổi học trò, nhưng ta có thể làm đến khiến ngươi biết khó mà lui."
Lời dạy bảo bá đạo như vậy đối với Tề Hàm mà nói sớm đã tự mình trải qua, đối với Tề Vân bây giờ mà nói lại mới mẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
"Tề Vân đứng lên trước," Quân Mặc Ninh lần nữa lên tiếng, "Tề Hàm ngươi nghe kỹ, hôm nay mẹ ngươi yêu thương, không phạt lỗi ngươi tranh luận, ở chỗ này của ta không dễ dàng như vậy. Ngươi là huynh trưởng, bây giờ lại là sư huynh, làm gương cho sư đệ. Ngày mai hai người các ngươi dậy sớm luyện công, ta dạy Tề Vân, ngươi ở một bên quỳ chép "Hiếu kinh" mười lần, khi nào chép xong thì đứng dậy ăn cơm. Ta không muốn hỏi ân oán quá khứ, ta chỉ muốn ngươi vừa chép vừa nghĩ, từ lúc các ngươi quen biết nhau tới nay, hoàng hậu có khiến ngươi cảm động chút nào hay không?"
"Dạ... tiên sinh, Tề Hàm... nhận phạt..."