Thập Niên 70: Pháo Hôi Dựa Vào Rút Thăm Trúng Thưởng Làm Giàu

Chương 2 : Ăn trứng gà

Hai anh em Lâm Cần và Lâm Thắng đi vào trong sân, liền thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Điền Điền đang không có biểu tình gì.

Lâm Cẩn đi đến trước mặt cô: " em Tư, sao lại không nằm trong phòng? Có việc gì kêu một tiếng là được "

Lâm Điền Điền đáp:" em đói, không muốn nằm"

Cô liếc nhìn hai anh em, anh cả Lâm Cần không bị thương, nhưng Lâm Thắng mặt mũi sưng vù, trên người dính toàn tro bụi, rõ ràng là vừa đánh nhau một trận lớn.

Lâm Thắng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, vỗ ngực bùm bụp, ngay sau đó lại nhe răng trợn mắt , mặt mũi dữ tợn mắng :" Tiểu tử họ Mạnh kia không thèm nói một lời mà đấm thẳng lên mặt ông đây. Em xem khuôn mặt đẹp trai này của anh đã bị đánh thành dạng gì ? Nhưng hắn cũng đừng hòng chiếm được một phần tiện nghi của ông đây. Hắc hắc !"

Cùng lúc đó giọng nói nghẹn ngào nhưng sang sảng của Vương Kỳ Phương từ phòng bếp chuyền ra :" Con Út đói bụng rồi hả? Chiều nay bác Gái Cả với thím Mãn Hoa mang tới rất nhiều trứng gà. Mẹ sẽ làm cho con một bát canh trứng, con mau đến nhà chính ngồi đi, xong ngay đây. "

Lâm Diễm tóc thắt bím ôm Hổ Nữu từ bên ngoài trở về. Trừ Lâm Cần, Lâm Thắng và Lâm Diễm đều nhìn Lâm Điền Điền với ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ.

Lâm Thắng véo mạnh cái đùi mấy phát , mới lắc lư đi tới phòng bếp, đứng trước cửa lớn tiếng nói :" Mẹ, mẹ xem con trai bị người ta đánh thê thảm như nào này . Mẹ mau làm cho con một bát canh trứng để bồi bổ đi "

" Cút ! Đồ hỗn đản. Mày còn tranh giành đồ ăn với em gái ?"

Lâm Điền Điền vào nhà chính, nhà chính Lâm Gia được chia làm hai phần, phía nam xây một bức tường ngăn thành một phòng nhỏ, chắc là dùng để đồ. Sát vách kê một cái trường án cũ kỹ, trên đó lại để một cái phích nước tráng men, ấm trà, chổi lông gà và vài thứ linh tinh vụn vặt. Phía trước trường án là một cái bàn gỗ vuông, cùng bốn chiếc ghế dài ở mỗi bên cạnh bàn, cái nào cái đấy đều dài ngắn khập khiễng khác nhau.

Ngoài những vật dụng lớn này, trong nhà chính chỉ còn lại là những thứ nhỏ nhặt như quốc, xẻng, đòn gánh, đều để dựa vào góc tường. Trên mặt tường còn dán các loại tranh tuyên truyền màu sắc rực rỡ , nhân vật chính đều là công nhân, nông dân, quân nhân, học sinh, còn viết rất nhiều khẩu hiệu, cái gì mà " bần nông và trung nông một lòng", " quần chúng nhân dân chính là anh hùng", " nông nghiệp là cơ sở để phát triển các ngành nghề khác"....

Nhà chính cũng không lớn, bàn ghế đều cũ kỹ, hơn nữa còn không có cửa sổ nên nhìn rất tối tăm. Nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ, mặt đất cũng sạch sẽ bằng phẳng. Vừa nhìn là biết gia đình này rất chăm chỉ.

Lâm Điền Điền đi đến chiếc ghế phía đông ngồi xuống, Lâm Diễm thả Nữu Hổ xuống để cho cô bé chơi một mình trong nhà. Rồi tìm cái ghế đẩu ngồi xuống ngay cạnh cửa, gấp gáp hỏi Lâm Thắng :" Anh Hai, Mạnh Bất Ngộ nói như nào ? Là ai đẩy em tư ?"

Lâm Thắng vừa xoa cằm vừa hừ hừ : " nói cái rắm! hắn nói không nhìn thấy gì hết , sau đấy bọn anh liền đánh nhau. Hắn vừa đấm hết sức lên mặt anh vừa mắng anh là sói mắt trắng không biết tốt xấu! "

Sau đó hướng mặt vào phòng liếc Lâm Điền Điền một cái rồi nghiêm nghị nói :" em Tư trong đội sản xuất của chúng ta có một thanh niên tri thức gọi là Mạnh Bất Ngộ . Về sau em phải cách hắn xa xa ra. Đừng nhìn thấy hắn đẹp mắt mà tưởng tốt đẹp , thật ra hắn rất xấu tính. Em xem anh trai của em bị hắn đánh thành cái dạng gì rồi ? Có khác gì cái đầu heo không ?"

Lâm Diễm nhịn cười, từ khi còn nhỏ cô đã quen anh hai thường xuyên gây sự. Xem hắn vẫn tung tăng nhảy nhót thế này thì chắc không có chuyện gì lớn. Tiếp nhận ánh mắt của Lâm Thắng, Lâm Diễm vội vàng phụ hoạ :" anh hai một chút cũng không sai, tuy rằng hắn đã cõng em Tư về nhà, nhưng ngày thường mắt lúc nào cũng hếch lên trời, không thèm giao tiếp với những người xung quanh. Hiện tại hắn còn đánh anh hai nữa, vừa nhìn đã biết là một kẻ thâm hiểm. Về sau em thấy hắn thì phải trốn đi, một câu cũng không được đáp chuyện với hắn. Đã biết chưa ?"

Đối mặt với hai đôi mắt nóng bỏng cùng mong đợi, Lâm Điền Điền " nga" một tiếng.

Hai anh em họ Lâm đều cho rằng đại công cáo thành, liếc nhìn nhau, trong mắt lập loè ý cười.

Lâm Điền Điền đem hai người mắt đi mày lại thu hết xuống đáy mắt, có vài phần buồn cười. Bởi vì cô biết rõ hai anh em này đang đánh cái chủ ý gì. Trong tiểu thuyết Lâm Điền Điền vì mê mẩn sắc đẹp của nam chính Mạnh Bất Ngộ mà đã làm nhiều chuyện rất dở hơi. Như là theo đuôi nam chính từ lúc đi làm đến tam tầm, lấy nửa cục xà phòng trân quý của nam chính, nam chính đi WC cô đứng xung quanh canh chừng, cẩn trọng bảo vệ trinh tiết của nam chính..... Đủ loại chuyện kì cục, nhiều không kể xiết.

Bởi vì nguyên chủ có hành vi ngốc nghếch. Cả nhà họ Lâm ở đội sản xuất nhận hết mọi cười nhạo. Tuy rằng mọi người vẫn yêu chiều nguyên chủ cũng không có trách cứ nguyên chủ. Nhưng khi đối mặt với Mạnh Bất Ngộ nguyên chủ lại bị sỉ nhục không thương tiếc. Khi về nhà lại khóc lại nháo, người trong nhà vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, chỉ ước nguyên chủ từ bỏ rồi cách tên họ Mạnh đó thật xa. Hiện tại" cô"mất trí nhớ , còn chẳng nhớ họ Mạnh đó là ai. Đương nhiên đây chính là cơ hội tuyệt vời để chặt đứt tơ tình.

Cho nên liền có chuyện vừa nãy, Lâm Thắng cùng Lâm Diễm ý đồ bôi đen hình tượng của nam chính,khiến Lâm Điền Điền không muốn tiếp cận.

Đã trải qua mạc thế, nhân sinh tín điều của Lâm Điền Điền sớm đã là: " không có sự việc lớn nào ngoài sự sống và cái chết. Cái gì là cốt truyện, pháo hôi, nam chủ.... Cô đều không có hứng thú, tất cả tùy duyên, cùng cô không có quan hệ."

Lâm Điền Điền đợi không lâu thì Vương Kỳ Phương đã bưng một cái bát tráng men có hình tròn màu xanh lam trên nền trắng cùng một đôi đũa đặt trước mặt cô. Nước đường nâu sậm năn tăn cùng với hương vị ngọt ngào bốc lên theo hơi nóng hầm hập. Bốn cái trứng trắng nõn bọc lòng đỏ hồng hồng phủ đều trong bát. Lâm Điền Điền nhìn một cái, đã có thể tưởng tượng ra khi cắn một ngụm là cái tư vị gì, lòng trắng trứng trơn mềm, lòng đỏ trứng béo ngậy, nước đường ngọt thanh....

Đối với một người đã rất nhiều năm không ăn đồ ăn ngoài tự nhiên không bị nhiễm độc, thậm chí còn không nhớ rõ mùi vì trứng là như thế nào, thì đây không phải là bát canh trứng đánh đường, mà đây chính là một yêu tinh câu hồn nhϊếp phách, cô hận không thể lập tức nuốt hết.

Tiểu yêu tinh câu hồn đang đung đưa trước mặt , Lâm Điền Điền lập tức đem tất cả mọi thứ ném ra sau đầu, hai người Lâm Thắng và Vương Kỳ Phương đang nói gì đó cô cũng lười nghe, mọi thứ đều có thể là giả, trước mắt chỉ có đường đánh trứng là sẽ không gạt người. Cô muốn một ngụm,một ngụm, đem chúng nó một rọt cũng không dư thừa mà nuốt vào bụng.

Lâm Điền Điền hoá thân thành quỷ chết đói đầu thai, cũng không quản bát canh vừa nấu nóng hổi ra sao, một ngụm một cái trứng gà , chớp mắt đã ăn hết ba cái. Hai má phồng lên như một con cá nóc. Có cảm giác như cô có thể nuốt luôn cả cái bát cùng đôi đũa vào trong bụng.

Lâm Diễm đang trộm nuốt nước miếng bị sợ đến ngây người, tuy răng cô cũng rất thèm ăn, nhưng cũng không thèm đến mức như này .

Sau khi ăn trứng nóng ngọt vào bụng, Lâm Điền Điền càng muốn ăn thêm. Khi gắp đến cái trứng thứ tư, đột nhiên trên đùi thấy nặng nặng , bé con Hổ Nữu đang ôm lấy đùi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, đôi mắt to đen láy nhìn về phía cái bàn, nũng nịu nói :" Trứng! Trứng! Trứng!"

Lâm Diễm bế bé con đặt lên đùi, véo véo khuôn mặt tròn tròn:" cô còn chưa đòi ăn mà con đã đòi rồi hả ? "

Vương Kỳ Phương không lưu tình chút nào mà kéo tay Lâm Diễm ra: " đừng có sờ mặt Hổ Nữu, để nó chảy nước miếng xem mẹ có đánh chết con không?"

Lâm Diễm méo miệng, nhỏ giọng lầm bầm:" thấy đồ ăn ngon không được chảy nước miếng sao, thật là không nói đạo lý!"

Lâm Điền Điền thất thần trong chốc lát, lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt mang theo vài phần ấm áp. Gắp một miếng lòng trắng trứng thổi thổi rồi đút cho Hổ Nữu.

Bé con ăn được trứng gà, trong mắt đều là ý cười, không biết có bao nhiêu thoả mãn đâu.

" Hì hì hì.... Trứng"

Lâm Điền Điền kiên nhẫn đút cho bé con ăn hết cái trứng gà. Còn sót lại nước đường đỏ, cô liền uống hết, một rọt cũng không dư lại. Nếu không phải còn có mọi người ở đây thì cô đã liếʍ đáy bát rồi.

Mọi thứ đều là thuần túy tự nhiên không ô nhiễm, hương vị tự nhiên, ăn vào trong miệng đều rất thơm ngọt. Không giống như ở mạc thế, biết rõ thực phẩm ô nhiễm, mùi vị kém nhưng vẫn phải ăn để sống sót.

Khi Lâm Điền Điền đang định đặt chiếc bát tráng men xuống, cô đột nhiên dừng lại rồi điều chỉnh góc độ, trên thành trong của chiếc bát có một chùm tia sáng nhỏ xuyên qua lỗ nhỏ trên chiếc bát men sứ. Chiếu sáng chính xác mắt phải của Lâm Điền Điền.

Lâm Điền Điền:"....."

Nhà họ Lâm đã quá nghèo nên không thể đột phá trí tưởng tượng của cô thêm một lần nữa. May mà lỗ nhỏ ở trên thành trong chứ không phải là ở dưới đáy bát. Nếu không thì sẽ không có nước đường để uống mất . Cô mơ hồ đoán được, về sau mỗi ngày đều muốn một bát canh trứng đánh đường , chỉ sợ là rất khó.

Bên cạnh Lâm Diễm cùng Lâm Thắng đang nói chuyện.

" Em Tư sau khi tỉnh lại có điểm kì quái. Ngày trước em ấy chưa bao giờ nhường đồ ăn cho Nữu Hổ. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả ?"

Lâm Thắng bóp cằm:" có điểm lạ, trước kia ngày nào cũng làm ầm ĩ, tự nhiên bây giờ em ấy lại trầm mặc quá. Nói chuyện với mọi người có chút lạnh nhạt. Nhưng cách ăn uống lại không thay đổi, giống như mười năm rồi chưa được ăn cơm vậy ?"

Hai anh em nói xong, có vài phần cảnh giác mà nhìn Lâm Điền Điền, Lâm Điền Điền buông chén đũa, mặt mày bất động, nghiêm trang nói:" thật ra mọi người còn chưa hiểu biết hết về em. Em không keo kiệt, cũng không thích làm ầm ĩ, chỉ là tuổi em còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi."

Lâm Thắng, Lâm Diễm, Vương Kỳ Phương:"....."

Em tư/ con út bộ dạng giảo biện, một chút cũng không thay đổi.

Lâm Điền Điền không muốn bọn họ cứ dây dưa mãi ở chủ đề này, nên muốn chuyển đề tài:" về người đẩy con kia, con cảm thấy hẳn là có xung đột từ trước, hắn hại con thảm như vậy, nếu mà không đem hắt lột một lớp da, chắt đứt tay chân. Thì con có chết cũng không thể nhắm mắt "

Lâm Thắng:"..... Con út, sao con có thể nói những điều tàn nhẫn bằng giọng điệu vô cảm như thế ?"

Lâm Diễm:" nhưng mà em tính toán chi li.... Có thù tất báo, vẫn giống như trước kia."

Lâm Điền Điền nén giận, cô đã trải qua nhiều chuyện trong mạc thế, tình cảm thiếu hụt nghiêm trọng, rất nhiều thời điểm lòng cô trở lên chết lặng. Hiện tại cô đều dựa vào lý trí để hành động, cho nên chỉ có thể tiếp tục vô cảm mà nói:" Nghĩ đến chuyện này con lại cảm thấy rất tức giận. Sắp thiêu đốt hết lý trí của con rồi, cho nên con nhất định phải bảo thù!"

Nói xong cô nghiến răng nghiến lợi, đấm một quyền trên bàn, cố tỏ ra mình đang rất tức giận. Mắc cái là diễn chưa đủ sâu, biểu cảm có chỗ không đúng. Nên mọi người có vẻ không tin tưởng lắm.

Lâm Thắng đầu óc xoay chuyển, đột nhiên nắm tay đấm lên cánh cửa một cái. Nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng có hai phần dữ tợn.

" Cha biết rồi, con út bị vỡ đầu không phải là không có di chứng. Bác sĩ trên bệnh viện huyện nói , cho dù có kỳ tích con út thật sự có thể tỉnh lại. Nhưng đầu óc vẫn còn đang bị thương, xuất hiện di chứng gì đều khó mà nói được. Hiện tại xem ra con Út không chỉ bị mất trí nhớ, chỉ sợ còn thương tổn đến giây thần kinh nào đó. Trên mặt không có biểu cảm gì, có lẽ là bị liệt !"

Lâm Diễm đập bàn, kích động nói:" Đúng vậy đó mẹ ! Mẹ nghĩ lại xem, từ lúc buổi chiều em Tư tỉnh lại cho đến bây giờ một chút biểu cảm trên mặt đều không thấy, rất là bất thường . Em Tư là bị người ta đẩy xuống sườn núi thiếu chút nữa là chết. Đổi lại là người khác, thì có ai không tức, có ai không giận hả? Em Tư rõ ràng là tức giận đến bốc khói, trên mặt lại không có cảm xúc gì . Khẳng định là cơ mặt có vấn đề, cũng giống như người bị trúng gió, mẹ có thấy thế không ?"

Vương Kỳ Phương ôm Hổ Nữu ngồi ở ghế dài, sắc mặt khó coi:" khẳng đinh là thế, tên hỗn đản....."

Thấy Hổ Nữu cự quậy trong lòng ngực, bà mới nhịn xuống không tiếp tục mắng nữa.

Chỉ có Lâm Điền Điền là nói không nên lời: cơ mặt của tôi vẫn ổn, nếu có thì chắc là thần kinh của tôi có vấn đề.

" Chắc chắn là như thế." Lâm Điền Điền, " cho nên những người cùng con có xung đột là ai ? Con đang gấp không chờ nổi muốn báo thù!"

Lâm Đức Vượng cùng mẹ con ba người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

" Cứ từ từ, vì con cãi nhau với khá nhiều người, nên cha phải lấy tờ giấy thống kê một chút đã."

Lâm Điền Điền:"....."