Quỷ Diện Lãnh Vương Cưới Phi Vội

Chương 5: Thất vương cầu người

Ức Lan cung

- Thanh Ảnh!

"Chủ tử, có mệnh lệnh gì?" Thanh ảnh từ chỗ tối phi thân xuống, quỳ một gối trước mặt Sở Ngọc Thành.

"Đi giúp nó mặc quần áo và giày dép, nhìn trông nó hơi lạnh." Cằm Sở Ngọc Thành giương lên về phía A Lười.

Thanh Ảnh nhìn sói con trên mặt đất, lại nhìn quần áo nhỏ cùng giày nhỏ trên bàn, cả người hắn cũng ngơ ngác. Mấy ám vệ khác nằm sấp trên nóc nhà cười đến bụng sắp bị chuột rút, nhưng thức thời không dám lên tiếng.

"Chủ tử, sói con đều có da lông, hơn nữa nó lại có huyết thống Bắc Mạc Tuyết Lang, làm sao có thể bị lạnh đây?" Thanh Ảnh thương hại nhìn con sói đang lăn lộn trên bụng bạch hỏa, hắn chỉ có thể làm được đến nước này, còn phải xem mạng của nó.

"Ta nói nó lạnh thì nó sẽ lạnh, quần áo đẹp như vậy không mặc đáng tiếc, mau mặc vào, đừng để ta nói lần thứ ba." Sở Ngọc Thành có chút không kiên nhẫn nói.

-Vâng! Thanh Ảnh ôm sói con bắt đầu tiến hành nhiệm vụ mặc quần áo, hai mắt Bạch Hỏa trên mặt đất nhìn chằm chằm Thanh Ảnh không chớp, sợ hắn làm tổn thương con mình.

"Chủ tử, quần áo mặc xong." Thanh ảnh buông tay xuống bàn.

"Có thể tra được chỗ nha đầu kia đi đâu không?"

"Người của chúng ta đuổi tới Vân Ninh cung, nữ oa kia liền biến mất không thấy đâu." Thanh Ảnh nhíu mày nói, chủ tử không bao giờ hỏi chuyện vặt lại cảm thấy hứng thú với một tiểu nha đầu, thật sự kỳ lạ trăm năm khó gặp.

"Thì ra là người của Lê phi, ngươi đi xuống trước đi." Ống tay áo vung lên xoay người đi về phía thư phòng, một nữ oa linh động ngây thơ được vẽ lên trên giấy, phảng phất như tùy thời đều có thể từ trong tranh nhảy ra.

Vân Ninh cung tây viện

"Tỷ tỷ, tỷ đừng ăn." Cố Thủy Mặc chân trần nhảy lên ghế đá cướp lấy bánh ngọt trong tay Cố Vân Lê.

"Mặc nhi, điểm tâm nơi này còn có rất nhiều, tỷ tỷ có thể lấy cho muội." Cố Vân Lê đem một đĩa bánh hoa quế lớn đẩy lên trước mặt Cố Thủy Mặc, ai ngờ Cố Thủy Mặc bưng đĩa lên đổ hết bánh ngọt vào ao cá.

- Mặc nhi! Cố Vân Lê lần này có chút tức giận, ngày thường có thể sủng nàng, nhưng không có nghĩa là có thể để mặc nàng làm bậy, đây chính là điểm tâm Hoàng Thượng sáng nay phái người đưa tới, cũng may chính là không có người ngoài, nếu bị người có dụng tâm nhìn lại, chẳng phải sẽ bị người ta làm lớn chuyện nên sao?

"Suỵt! Tỷ tỷ ơi, chúng ta hãy quan sát những con cá này. "Cố Thủy Mặc ngồi xổm bên cạnh ao nhìn chằm chằm đàn cá đang cướp bánh ngọt.

Không bao lâu sau, cá chép trong ao cá bắt đầu xao động bất thường, có con không ngừng nhảy ra khỏi mặt nước, có con không ngừng va vào vách tường ao cá, có con bụng trăng bạch ra, Hồng Loan cả kinh "A" kêu một tiếng, đúng là có người muốn xuống tay với chủ tử nhà mình.

Cố Vân Lê ngồi trên ghế đá mím môi không nói gì, nhưng hai quyền nắm chặt khuôn mặt trắng bệch tiết lộ ra nội tâm phẫn nộ của nàng, đến bây giờ nàng không tranh không cướp , thế nhưng bọn họ vẫn không buông tha cho nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ còn có thể trách Mặc nhi sao?" Cố Thủy Mặc đi chân trần chạy đến bên cạnh Cố Vân Lê mời bản lẩm bẩm nói.

"Mặc nhi thật sự là tiểu phúc tinh của tỷ tỷ, nói cho tỷ tỷ, vì sao muội lại hoài nghi đĩa điểm tâm kia có vấn đề?"

"Bởi vì tiểu thái giám vừa mới đưa điểm tâm có vấn đề." Cố Thủy Mặc khẽ nhíu mày.

"Giải thích thế nào?"

"Tỷ tỷ, thái giám sẽ có lỗ tai sao?" Cố Thủy Mặc chớp chớp mắt hỏi.

Bàn tay Cố Vân Lê vuốt ve bụng cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Cố Thủy Mặc trở nên nóng bỏng, tâm tư đứa nhỏ này tinh tế như thế, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng chú ý tới, cúi người ôm nàng ở trong ngực hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Mặc nhi rốt cuộc đâu mới là bản chất thật của muội, rõ ràng muội chỉ mới năm tuổi, mà sao lại thông minh sáng suốt ngay cả chính mình cũng không bằng.

“Tỷ tỷ, Mặc nhi sẽ ở bên tỷ, bảo vệ tỷ cùng tiểu bảo bối." Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nâng hai má Cố Vân Lê nên nghiêm túc nói. Hai tay Cố Vân Lê khẽ run rẩy, hai hàng nước mắt trong trẻo dọc theo hai má chảy xuống, "Mặc nhi, muội đều biết tất cả sao?. ”

Cố Thủy Mặc nhu thuận gật gật đầu, sau đó xua tay ý bảo Hồng Loan đi lấy khăn gấm, bàn tay nhỏ bé mẫm mẫm vỗ nhẹ lưng Cố Vân Lê, nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt người nhà của nàng, nàng sẽ không để tỷ tỷ lại mất đi hài tử.

Long Hành Cung

Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương chất đống như núi, các thái giám cung nữ bên cạnh đều thật cẩn thận hầu hạ, không dám có chút chậm trễ nào, đột nhiên trực tiếp chạy vào một gã tiểu thái giám quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thất vương gia cầu kiến. ”

Hoàng đế khẽ nhíu đôi mày kiếm rất là ngoài ý muốn, lão thất tám trăm năm không tới một lần, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây rồi,nhất thời vung tay lên:"Tuyên"

Chào hỏi xong, Sở Ngọc Thành đứng bên cạnh Hoàng đế nhu thuận dị thường, sắc mặt cũng ôn hòa đến mức chặt chẽ.

Hoàng đế trong lòng có chút dự cảm không tốt, hắn càng quen với bộ dáng mặt vô cảm của lão Thất nhà mình, "Lão Thất, hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ muốn cùng phụ hoàng luận bàn kỳ nghệ?" Hoàng đế thoải mái cười nói.

"Phụ hoàng, ngài nghĩ nhiều rồi."

Tiếng cười của Hoàng đế đột nhiên dừng lại, xấu hổ ho hai tiếng, "Khụ khụ, vậy ngươi tới làm gì? ”

"Nhi thần là muốn cầu một tiểu cung nữ, đặc biệt mời phụ hoàng ra mặt." Nhìn bộ dáng lão hoàng đế giống như bị sét đánh tâm tình Sở Ngọc Thành đột nhiên trở nên phi thường tốt.

"Ồ? Thành nhi lại thích nữ tử? Là vị tiểu cung nữ nào, phụ hoàng trực tiếp hạ chỉ ban nàng cho ngươi làm thϊếp thất."

Nghe được Sở Ngọc Thành tới đây là muốn nữ tử, Hoàng đế hưng phấn có chút ngồi không yên, hận không thể lập tức đem nữ tử kia đóng gói đưa đến trên giường Sở Ngọc Thành.

"Hồi phụ hoàng, nàng là trong cung Lê phi nương nương, cho nên nhi thần muốn mời phụ hoàng ra mặt đòi thay." Dứt lời lấy lòng đem trà đưa đến tay Hoàng đế.

"Ồ? Nàng tên là gì? " Hoàng đế gảy lá trà hai cái khẽ thổi nước trà.

"Nhi thần còn chưa kịp hỏi tên của nàng,đây là chân dung của nàng mời phụ hoàng đem qua cho Lê phi xem một chút"

"Phốc!" Hoàng đế đem một ngụm trà phun ra, tay run run chỉ vào bức họa trong mắt tràn đầy khϊếp sợ, nếu như ánh mắt mình không bị hỏng, trong tranh kia rõ ràng là một nữ oa sáu bảy tuổi, khẩu vị của lão Thất cũng nặng thật, nữ oa nhỏ như vậy cũng không buông tha.

Sở Ngọc Thành không cho Hoàng đế cơ hội nói chuyện, khom người nói: "Vậy thì nhờ phụ hoàng, nhi thần còn có chút quân vụ muốn xử lý, cáo lui trước. ”

Nhìn tẩm cung bị đóng lại, Hoàng đế nhịn không được xoa xoa mi tâm, sau đó xua tay nói: "Khoát giá Vân Ninh cung. ” Đời này hắn cũng chỉ là một đứa con trai, có thể ra tay như lão Thất, hắn cũng rầu thúi ruột.

_______Chậc chậc anh nhà biếи ŧɦái hả????_______