Ngốc Tử Thế Thân

Chương 1: Tiểu bảo mẫu

Chương 1 Tiểu bảo mẫu

“Theo như tôi nói bao nhiêu lần, không cần đi ra ngoài kiếm việc, không cần đi ra ngoài làm công, chẳng lẽ tôi đường đường một tổng tài công ty còn không nuôi sống một người như em sao?”

Phòng khách ánh đèn chiếu sáng ngời, Giản Thanh sắc mặt như bốc hỏa mà nhìn chằm chằm nam nhân thân hình gầy yếu trước mắt.

Hắn từ trước đến nay không phải cái tính tình dễ tức giận, nhưng chính thời điểm đối mặt cái nam nhân ngu xuẩn này, luôn là không có biện pháp khống chế chính mình cảm xúc.

Đều nói với cậu ta bao nhiêu lần, mặc kệ khi nào, chỉ cần hắn về nhà, cần thiết muốn đến gặp hắn, nhưng xuẩn nam nhân này còn luôn là trốn hắn chạy đến bên ngoài nhà hàng nhỏ đi làm công, làm cho cả người dơ đến lúc trở về đều làm cho hắn thấy ghê tởm

“Chính là…… em nghe dì nói, không thể không làm mà hưởng, như vậy là sẽ bị người khinh thường, làm một người nam nhân, nên đầu đội trời chân đạp đất……” Cậu nhút nhát mà cúi đầu, tiếng nói cơ hồ nghe không thấy thanh âm, nhỏ giọng biện giải nói.

Trình Ôn đầu óc vốn sinh ra đã yếu ớt, nói được dễ nghe điểm là đơn thuần, nói được khó nghe điểm chính là ngu xuẩn, phản ứng cũng có chút trì độn.

Bất quá cậu ấy thực sạch sẽ, đơn thuần diện mạo liền rất sạch sẽ, làn da tuyết trắng, đôi mắt ngăm đen to so hồ nước còn muốn trong thanh hơn, nếu một hai phải đem cậu so làm một loại động vật nói, đó chính là con tuần lộc, một đầu đơn thuần ấu lộc.

Vui vẻ vẫn là khổ sở, tất cả đều viết ở bên trong.

Giản Thanh thường xuyên nhúng chàm cậu thời điểm đều sinh ra tội ác cảm, nhưng chưa từng bao giờ nổi lên đối cậu có tâm tư khác, rốt cuộc, tên ngốc này đối với hắn mà nói tới, chỉ là một cái kẻ thay thế bé nhỏ không đáng kể thôi.

Lúc trước vì đem cậu lừa lên giường, mới nói thích cậu, đến bây giờ mọi chuyện đã vậy liền bày ra một bộ dạng sắc mặt tốt đẹp một chút đều không muốn.

Như có như không vị khói dầu thoán tiến vào xoang mũi, Giản Thanh càng thêm tức giận, cười nhạo một tiếng:

“Em nhìn xem chính mình, toàn thân trên dưới chỗ nào giống cái nam nhân? Dại dột không nói liền tính, đi ra ngoài làm công còn luôn bị người ta nạt nộ sai sử chiếm tiện nghi, còn không bằng ngoan ngoãn làm thằng ngốc tại nhà, làm tôi ngủ nhiều thêm mấy giác, em muốn bao nhiêu tiền, tôi cho em là được.”

Lời nói thật sự khó nghe, Trình Ôn là người ngốc, cũng không thể hoàn toàn lý giải trong đó ý tứ gì, lại có thể nghe ra hắn trong giọng nói khinh miệt cùng nhục nhã, cùng khi còn nhỏ người làm mắng cậu là cái tạp chủng ngữ khí thật giống nhau như đúc.

Tái nhợt khuôn mặt nhỏ đem vùi đầu đến càng thấp một phân, rõ ràng không có làm sai cái gì, cũng vẫn là theo thói quen mà xin lỗi.

“Đối…… Thực xin lỗi.”

Cậu cũng biết chính mình vô dụng, luôn là chọc A Thanh sinh khí.

“Chạy nhanh đi tắm rửa, trên người của cậu hôi muốn chết.” Nam nhân vụng về bộ dáng thật sự cùng người kia kém quá xa, Giản Thanh không nghĩ lại nhiều xem một cái, lướt qua hắn trực tiếp lên lầu.

Tại chỗ do dự vài giây sau, Trình Ôn mang theo tiểu tâm tư nặng nề mà theo đi lên, còn không có theo vào phòng ngủ, cửa đã bị dùng sức đóng lại, thiếu chút nữa đυ.ng vào mũi cậu.

Ngơ ngác mà đứng ở ngoài cửa, chính không biết làm sao thời điểm, cửa lại thực mau bị mở ra, bên trong ném ra tới một kiện quần áo, che lại đầu của hắn.

“Tắm rửa xong đem cái này thay.”

Giọng nói rơi xuống đồng thời, cửa bị quăng ngã ra vang lớn.

Trình Ôn sợ tới mức run rẩy, nắm lên trên mặt quần áo, lúc sau mới phát hiện đây là một cái đầm ren màu đen.

Nam nhân như thế nào lại có thể mặc quần áo như vậy đâu.

Cậu là có cảm thấy thẹn thùng, lại nhớ đến Giản Thanh thái độ, tức khắc khổ sở đến đỏ khóe mắt.

A Thanh tựa hồ càng ngày càng chán ghét cậu……

Cuối cùng vẫn là nghe lời nói mà cầm váy vào phòng khách phòng tắm, một bên khóc một bên dùng sữa tắm tỉ mỉ đem chính mình tẩy sạch.

Tắt đi vòi nước , cũng không dám lại khóc, đỉnh một đôi mắt đỏ bừng qua đi gõ cửa, đợi được Giản Thanh cho phép, mới vặn cửa ra bắt tay đi vào.

Trong phòng chiếu một trản sắc đèn màu ấm đặt dưới đất, nam tử ăn mặc một thân bạch áo tắm dài dựa ngồi ở trên giường, hiển nhiên đã tắm xong, thần sắc điều có thể so với người mẫu quốc tế chân dài tùy ý mà như nhau, trong tay cầm một phần báo chí đang cúi đầu mà xem.

Vàng nhạt ánh đèn đem hắn vốn là phác họa ngũ quan đến xuất sắc càng thêm có lực hấp dẫn, hơi mỏng đôi môi nhấp chặt, rõ ràng còn sinh khí.

Đa số thời điểm Trình Ôn đều không có làm sai cái gì, chỉ là Giản Thanh thói quen đem tức giận phát tiết ở trên người cậu, người bình thường đã sớm chịu không nổi hắn, chỉ có tiểu ngốc tử khờ khạo, rõ ràng rất khổ sở, còn muốn đi quan tâm hắn, sợ hắn không bao giờ để ý chính mình.

Lấy hết can đảm qua đi nhẹ nhàng kéo kéo Giản Thanh áo tắm dài tay áo, mềm mại thanh âm bởi vì vừa mới đã khóc mà có điểm khàn khàn.

“A Thanh…… Anh đừng nóng giận, em biết sai rồi.”

“Sai chỗ nào rồi?” Giản Thanh buông báo chí, ngước đầu xem cậu.

Trình Ôn dừng một chút, nhỏ giọng nói, “…… Em không nên trộm chạy ra đi làm công.”

Cậu thân hình mảnh khảnh, thân cao bất quá 1m7, kia đối yếu ớt bả vai như là dùng sức xoa bóp liền sẽ vỡ vụn, lúc này thành tâm nhận sai bộ dáng, nội tâm Giản Thanh có điểm phát không ra hỏa, thở dài, nói.

“Tôi không phải nói sao, em đi theo tôi, tôi mỗi tháng sẽ cho em hai vạn đồng tiền, đến nỗi ngươi đệ đệ học phí cùng sinh hoạt phí, ta sẽ mặt khác hối cho hắn.”

“Chính là……” Trình Ôn nhìn chằm chằm chính mình mũi chân, lẩm bẩm, “TV hay nói, như vậy kêu bao dưỡng, là không có cảm tình.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Giản Thanh, con ngươi ngăm đen giống như tiểu hài đồng hồn nhiên, loay hoay ngón tay ngập ngừng nói.

“A Thanh…… Em không nghĩ làm chúng ta quan hệ, là bao dưỡng giống nhau.”

Chính cậu kỳ thật bỏ ra cũng không có bao nhiêu tiền, đi ra ngoài làm công cũng là vì làm muốn em trai có thể sinh hoạt đến tốt một chút, đến nỗi Giản Thanh cho hắn những số tiền đó, hắn một phân cũng chưa động quá, chuẩn bị tìm một cơ hội còn cho cậu thêm.

Giản Thanh có điểm muốn cười.

Hắn trước kia bao quá mấy cái tiểu nhân tình, phí bao dưỡng hơn nữa còn tặng thêm lễ vật là tiền, một tháng chi cái mấy chục vạn là bình thường, ngẫu nhiên đưa nhiều hơn chiếc xe trăm vạn , kia mới kêu bao dưỡng.

Đến nỗi trước mắt người nam nhân này, giống con mèo con chó ven đường không sai biệt lắm, nhặt về nuôi dưỡng không cần tốn cái gì tâm tư, cấp khẩu phần cơm ăn là được, mỗi tháng cho cậu ta hai vạn đồng tiền thế nhưng còn ngại nhiều.

Quả nhiên là ngốc tử.

Giản Thanh trong lòng khinh thường, sắc mặt lại hòa hoãn đi xuống, hơi chọn đơn phương thể hiện ra vài phần ôn nhu, duỗi tay bắt chéo trên đầu giống nhau nhu loạn tóc của cậu, ôn nhu nói.

“Tiểu tử ngốc, tôi là lão công của em, tôi cho em tiền tiêu, như thế nào có thể xem như bao dưỡng đâu, đây là chuyện hiển nhiên không có gì quá to tát.”

“Tôi đau lòng em đi bên ngoài làm công quá mệt mỏi, mới nhịn không được cùng em sinh khí. Không bằng như vậy, em về sau liền phụ trách nấu cơm cho tôi, quét tước trong nhà vệ sinh, chiếu cố bữa ăn cuộc sống hàng ngày của tôi. Coi như em là tôi từ bên ngoài thuê bảo mẫu, tôi mỗi tháng cho em 3000 đồng tiền, em cảm thấy được không?”

“Như vậy cũng không xem như là bao dưỡng đi?”

Hắn mới không đau lòng Trình Ôn rốt cuộc có mệt hay không, chỉ cần có thể giữ một thân thể khỏe mạnh cho hắn làm là được.

Hắn chỉ là không thích Trình Ôn mang theo một mùi vị khói dầu trở về, gợi cả người cảm giác buồn nôn.