Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 29: Hứa Đại Thiện Nhân 1

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ bị đè dưới cây liễu, thấy Hứa Ứng kéo quả chuông lớn chạy lại gần, vị thành hoàng này đột nhiên ngồi dậy cười ha hả nói: “Âm Đình ta hồng phúc tề thiên, hôm nay đoạt được Hứa Ứng!”

Vừa rồi hắn và Chu Nhất Hàng đồng thời ra tay định gϊếŧ chết Hứa Ứng, nhưng lại gặp phải quả chuông lớn, bị chuông lớn phản chấn, Kim Thân khổ tu năm trăm năm gần như bị phá hủy, khí hương hỏa tích lũy trong điện thờ cũng suýt nữa bị chấn tan thành bột phấn!

May là Thổ Địa Thần vừa sắc phong cho Hoàng Tam Đa Hoàng viên ngoại làm thần trong miếu vẫn chưa đi khỏi, gã Thổ Địa Thần này thấy hắn bị thương nên vội vội vàng vàng chui ra bên cạnh hắn, cắm mấy nén hương vào điện thờ, dâng hương cho hắn.

Thành Hoàng được hắn dâng hương nên mới hồi khí, hấp thu khí hương hỏa đang tiêu tan, ổn định Kim Thân.

Lúc này Hứa Ứng chạy về phía hắn là tự chui đầu vào lưới, cho dù Thành Hoàng lòng dạ thâm sâu cũng không nhịn được vui vẻ ra mặt.

Hắn còn chưa kịp đứng dậy thì Hứa Ứng đã chỉ còn cách hắn có hai ba trượng, thiếu niên này vừa chạy vừa xoay người!

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ vừa đứng dậy, nụ cười trên mặt đang tươi roi rói thì thấy một quả chuông lớn quét sang!

“Lão gia mau ngăn lại!” Thổ Địa Thần kia cuống quít kêu lên.

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ gặp nguy mà không loạn, lập tức điều động khí hương hỏa còn sót lại, hóa thành một tấm khiên lớn che bên cạnh.

“Rầm!”

Tấm khiên bị quả chuông nghiền nát, chuông đồng tiếp tục quét tới, Thành Hoàng Tiết Linh Phù co đầu chùng vai, định gánh chịu đòn đánh này, đồng thời tay trái giơ ra nắm lấy Hứa Ứng.

Có tấm khiên lớn chắn bớt, hắn bị va tới mức đầu váng mắt hoa nhưng không có gì đáng ngại.

Chu Nhất Hàng ở đằng xa nhìn thấy, thầm nghĩ trong lòng không ổn: “Tiết Linh Phủ được Thổ Địa dâng hương cho, khôi phục nhanh hơn ta! E là Hứa Ứng rơi vào tay hắn mất!”

Nhưng Hứa Ứng như con quay rời dây, vừa chạy vừa ra sức xoay tròn. Thành Hoàng Tiết Linh Phù vừa đỡ được cú va của quả chuông đã lại thấy quả chuông như phát điên quay một vòng rồi lại đánh tới, tốc độ cực nhanh, khiến mắt hắn không kịp nhìn theo!

Mắt không kịp nhìn theo, tức là con mắt cũng không thấy được.

Mắt đã không thấy được, huống chi tay chân?

Thành Hoàng Tiết Linh Phù đỡ được cú va thứ hai của quả chuông nhưng không thể đỡ được cú thứ ba thứ tư thứ năm, bị đập lăn lông lốc, bay lên không trung!

Ngay khi bay lên trời, hắn lại bị quả chuông đập vào mấy phát, tốc độ bay càng nhanh, văng thẳng về phía miếu thờ!

Thổ Địa Thần vốn đang trốn sau lưng Thành Hoàng, Tiết Linh Phủ đã bị đập bay, làm sao hắn thoải mái hơn được? Cũng bị quả chuông hất văng, không rõ tung tích.

Chu Nhất Hàng thấy Thành Hoàng bay tới, vội vàng né tránh, chỉ nghe tiếng động rầm rầm vang lên, Thành Hoàng đập vào bức tường của gian miếu.

Hứa Ứng kéo quả chuông lao thẳng tới, còn chưa tới gần mà người đã lao thẳng lên, tay ấn nhẹ lên mặt đất, thân hình xoay tròn song song với mặt đất!

Quả chuông cũng bị cuốn theo, xoay vù vù, coong một tiếng nện vào bức tường miếu, đập cả Thành Hoàng lẫn bức tường vào lòng đất.

“Coong coong coong coong!”

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, Kim Thân của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ bị đập nát một nửa.

Chu Nhất Hàng điều động bí tàng Nê Hoàn, cố gắng chữa trị thân thể, đột nhiên Hứa Ứng lộn đầu xuống dưới, chân hướng lên trời, quay như chong chóng, chuông lớn xé gió lao tới, đập thẳng vào người hắn!

“Lần này lão phu gặp khó rồi.” Chu Nhất Hàng trong lòng lạnh lẽo, bị quả chuông vung mạnh lên người, nửa thân trên bay lên.

Hứa Ứng vừa đánh bay Chu Nhất Hàng lại lập tức xoay người, vung quả chuông đập về phía Thành Hoàng, không cho hai người cơ hội thở lấy sức.

Chu Nhất Hàng rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, nhìn Hứa Ứng đang lao về phía mình, kêu to: “Tiết Thành Hoàng, liên thủ mới có đường sống!”

Thành Hoàng Tiết Linh Phù bị đập nát một nửa Kim Thần, nửa Kim Thân còn lại cũng chi chít vết rạn, khí hương hỏa cũng đang tiêu tan, khó mà giữ được. Hắn nghe Chu Nhất Hàng nói vậy cũng biết lão già đối thủ này cũng đã tới mức đèn cạn dầu.

“Nếu chúng ta không liên thủ, không khéo bị tiểu bối này gõ chết trong Hoàng Điền Phô trấn mất!”

Hắn thầm nghĩ, tập trung pháp lực còn sót lại, khí hương hỏa hóa thành một bàn tay khổng lồ to hơn một trượng, thò vào trong miếu.

Hoàng Tam Đa mới được phong thần đang trốn trong miếu quan sát tình hình trận chiến, lại bị bàn tay khổng lồ của Thành Hoàng chộp tới, tóm ngay lấy.

Hoàng Tam Đa cuống quít kêu la: “Tiết Thành Hoàng có nhớ không? Ta còn tặng quà cho ngài mà!”

“Nhớ, thế nên mượn tính mạng ngươi dùng một lát!”

Thành Hoàng Tiết Linh Phù dùng hết sức lực ném hắn ra ngoài, đập về phía Hứa Ứng.

Hứa Ứng đang vung quả chuông đập vào Chu Nhất Hàng, lại thấy tượng thần hai mặt sáu tay bay tới, vội vàng xoay người để quả chuông lớn đón lấy Hoàng Tam Đa.

Quả chuông lớn kia đánh lên tượng thần, tượng thần lập tức chia năm xẻ bảy. Hoàng Tam Đa chỉ là một thần linh mới thăng cấp, vừa hưởng thụ một chút hương hỏa thì thần thể đã bị nghiền nát, thần hồn hóa thành tro bụi, còn một chút chân linh bất diệt bay về cõi âm.

Có điều, được ngăn cản một chút như vậy, Chu Nhất Hàng thở ra một hơi, lập tức điều động pháp lực còn sót lại, phát động Đông Quân Bình Thiên Ấn, xuất chưởng đánh lên quả chuông lớn.

“Coong!”

Quả chuông phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, bị lực lượng khủng khϊếp của Đông Quân Bình Thiên Ấn nhấc lên, xoay vòng vòng bay lên trời.

Hứa Ứng không bị Đông Quân Bình Thiên Ấn đánh trúng nhưng vẫn cảm thấy một luồng lực lượng vượt xa bản thân ập tới, cuốn mình lên, không thể tự chủ được lăn không biết bao nhiêu vòng trên không trung.

“Gay rồi! Ta có thể kéo quả chuông theo hành động của mình, quả chuông cũng kéo ta theo hoạt động của nó!” Thiếu niên thầm nghĩ.

Quả chuông rơi xuống đất, nảy mấy cái trên đường rồi mới hạ xuống, lăn xa mấy chục trượng.

Hứa Ứng cũng rơi xuống đất theo, cũng nảy lên hạ xuống, lăn đi mấy chục trượng.

Chu Nhất Hàng và Thành Hoàng Tiết Linh Phù cùng ngạc nhiên, lập tức hiểu ra: “Muốn đối phó hắn thì phải dùng cách này!”

Hứa Ứng chống hai tay xuống đất, đứng dậy, thận trọng quan sát hai người.

Chu Nhất Hàng và Tiết Linh Phủ miễn cưỡng đứng dậy, nhưng đều không tiến tới. Hai người tuy là cường giả đỉnh phong ở Linh Lăng, nhưng lúc này đều là đèn cạn dầu, tuy biết cách đối phó với Hứa Ứng nhưng nếu lao tới riêng lẻ không có đồng bọn phối hợp, chắc kết cục vẫn là bị Hứa Ứng xoay quả chuông đánh gục!

Hứa Ứng chịu thiệt một lần, vết thương trên vai nứt toác, cũng thầm thấy không ổn, nhìn chằm chằm vào hai người rồi chậm rãi lùi lại phía sau.

Y lùi vào hiệu thuốc.

Người giúp việc trong hiệu thuốc đã gói ghém dược liệu xong, đặt vào một cái bao tải lớn, đang đứng cùng ông chủ hiệu thuốc ngó ra ngoài. Thấy Hứa Ứng đi tới, cả hai vội vàng trở lại trong tiệm.

Hứa Ứng đoạt lấy bao tải, vác lên vai, thận trọng lùi lại, tránh cho lúc xoay người lại va sập hiệu thuốc.

Y đi khỏi hiệu thuốc rồi mới xoay người chạy ra ngoài trấn.

Leng keng leng keng, chuông lớn bốc khói bám theo sau lưng y, âm thanh đó như có một hàng người đi theo sau mông Hứa Ứng, vui vẻ khua chiêng gõ trống.

Chu Nhất Hàng và Tiết Linh Phủ mỗi người tự trấn áp thương thế, không đuổi theo, bỏ mặc Hứa Ứng rời khỏi.

“Hay đi cạnh bờ sông, sao có thể không ướt giày?”

Chu Nhất Hàng dốc toàn bộ lực lượng điều động sức sống trong bí tàng Nê Hoàn, chữa trị tổn thương trong thân thể, cười khổ nói: “Lần này không phải ướt giày nữa mà là thiếu chút nữa bị thằng nhãi Hứa Ứng kia kéo xuống nước chết đuối.”

Tiết Thành Hoàng sắc mặt âm trầm, nửa bên Kim Thân vang lên tiếng lách cách, thi thoảng lại có một mảnh vỡ vàng chói rụng xuống đất hóa thành hoàng kim.

Thổ Địa Thần chạy từ đâu ra không biết, quỳ gối dưới chân Tiết Thành Hoàng, dâng hương dập đầu với hắn, miệng cầu khẩn.

Khí hương hỏa đang tiêu tan của Tiết Thành Hoàng dần dần ngưng tụ, hoàng kim vỡ nát dưới đất cũng nhảy nhót như mọc chân, không ngừng nhảy lên người hắn.

“Hứa Ứng nhân lúc chúng ta chưa chuẩn bị, dùng pháp bảo hộ thân đánh trọng thương chúng ta. Chỉ cần có phòng bị, đối phó với quả chuông nát của hắn cũng không khó.”

Tiết Thành Hoàng thản nhiên nói: “Nhưng e là Chu lão gia không thể tự truy bắt Hứa Ứng nữa rồi, vì Chu lão gia đã sắp xuống Hoàng Tuyền.”

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa trấn đã tràn ngập yêu khí, một vị yêu thần cất bước đi vào Hoàng Điền Phô trấn.

Tiết Thành Hoàng nói: “Ta có Thổ Địa Thần, có thể di chuyển trong lòng đất, tới núi non sông hồ điều động nhân thủ, Thổ Địa Thần cũng có thể giám sát động tĩnh của Hứa Ứng. Chu lão gia bị thương, e là không thể đối phó được với yêu thần dưới trướng ta?”

Chu Nhất Hàng thở dài, hạ giọng cười nói: “Ngươi có viện binh, ta không có chắc? Chắc Tiết Thành Hoàng không biết na thuật này của Chu gia ta, Thảo Mộc Giai Binh? Thông báo cho một số vãn bối tới tiếp ứng, đối với ta đâu phải chuyện khó khăn gì?”

Ở một hướng khác của Hoàng Điền Phô trấn, các quan lại trong Linh Lăng huyện như tư công, tư thương, tư hộ lần lượt đi tới.

Lại có thần linh của các thôn xóm và yêu thần ở các nơi chạy tới Hoàng Điền Phô trấn, thấy Thành Hoàng bị thương, không khỏi kinh hãi, vội vàng cúi người dâng hương, khấu đầu vấn an.

Ở phía kia, Linh Lăng huyện lại có phó tư công, phó tư thương, phó tư hộ, phó tư binh, phó tư pháp, phó tư sĩ, quan giám ngục vân vân... số lượng quan lại lên tới mấy chục người, tuy nhân số ít hơn thần linh nhưng đều là na sư mà Chu gia bồi dưỡng, vượt xa thần ngọn cỏ bình thường.

Hai bên đứng đối diện, đằng đằng sát khí.

Sau khi Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế qua đời, thần quyền và hoàng quyền bất hòa, đây là chuyện mọi người đều biết.

Ở Vĩnh Châu thì càng nặng nề.

Chỗ khác còn có thể là bề ngoài hòa thuận nhưng ở Vĩnh Châu, đặc biệt là ở Linh Lăng, nơi trời cao vợi hoàng đế xa xôi, thậm chí hoàng quyền còn khó mà kéo tới huyện chứ nói chi thần quyền.

Ở nơi này Chu gia là vua một cõi, cát cứ một phương, tranh chấp với thần quyền Âm Đình, từ lâu đã như nước với lửa.