Đường Tây muốn đóng cửa, nhưng Lục Hướng Văn thấy Đường Uyên nhìn thoáng qua bên này.
Bọn họ đều sắp 16 tuổi rồi, tuy ba mẹ Đường không nói nhưng vẫn rất quan tâm tới vấn đề giới tính.
Lục Hướng Văn mở cửa ra, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, lót một cái khăn lên ghế cho Đường Tây, sau đó cùng cô ngồi trước bàn học. Âm thanh TV ngoài phòng khách đã được chỉnh thấp xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng truyền tới.
Đường Tây có chút khẩn trương, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào khiến trái tim cô đập thình thịch.
Trên bàn học của cô toàn hộp mica trong suốt, Đường Tây thích mua trứng xoáy và băng dính giấy, cho nên trên bàn đầy kho báu của cô. Bên cạnh còn đặt mấy cái khung ảnh, là ảnh chụp cô và Lục Hướng Văn khi còn bé, lúc ấy Lục Hướng Văn thấp hơn cô, bị cô ôm rất ngang ngược, uất ức nhìn về phía ống kính.
Tay phải Lục Hướng Văn cầm bút viết phương trình cho cô, tay trái vén váy cô lên, giữa hai chân Đường Tây ướt sũng, làn da vừa mềm vừa trơn khiến anh nhớ tới bánh pudding xoài Đường Tây thích ăn nhất.
Anh lưu luyến vuốt ve làn da bên trong đùi cô, Đường Tây cảm thấy ngứa, bất mãn khép hai chân lại kẹp chặt tay anh, khớp ngón tay mang theo chút cảm giác mát mẻ của Lục Hướng Văn vừa hay đâm trúng âʍ ѵậŧ.
Cô nhỏ giọng thở hổn hển, hưng phấn nói: "Chính là chỗ này! Chính là chỗ này, sao lúc nãy tớ không tìm thấy nhỉ.”
Trán Lục Hướng Văn rịn một lớp mồ hôi mỏng, trước khi đến anh đã tắm nước lạnh, nhưng bây giờ cơ thể như bị một lớp nhiệt nóng bao quanh vậy, anh khích lệ Đường Tây: "Đúng, chính là chỗ này, Tây Tây thông minh quá."
Hai ngón tay tách cánh môi múp ra, anh kiên nhẫn giảng giải cho cô: “Như thế này này, tách môi lớn ra, sau tách môi nhỏ ra.”
Ngón giữa trượt theo khe hở nóng ẩm, sau đó dễ dàng tìm được âʍ ѵậŧ: "Tiểu Đậu Đậu ở đây, cậu có thể chọc như thế này.”
Lục Hướng Văn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào âʍ ѵậŧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Tây liên tục.
Đường Tây cảm thấy hạ thân rất ngứa, bụng cũng rất ngứa, bắp đùi hình như cũng rất ngứa, loại ngứa này rất kỳ quái, khiến cô khom người, không nhịn được muốn rụt mình lại, ngón chân co quắp bất an cọ vào dép lê, nhưng cũng không muốn ngăn cản động tác của Lục Hướng Văn.
Lục Hướng Văn càng ngày càng dùng sức, ngón tay ấn âʍ ѵậŧ xoa bóp, có tiếng nước dính theo động tác truyền đến, cô nắm lấy cánh tay Lục Hướng Văn nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Đừng, đủ rồi, tớ muốn đi vệ sinh, ưm… a… tớ muốn đi tiểu, tớ sợ lắm, ưm, thoải mái quá, mau buông tớ ra.”
Cô nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ, nhưng Lục Hướng Văn vẫn mắt điếc tai ngơ, động tác càng ngày càng bạo dạn, một ngón tay khác đưa tới chỗ cửa vào, nhẹ nhàng chọc một cái.
Cảm giác dị vật tiến vào quá mãnh liệt, Đường Tây trợn tròn mắt, dựa vào cánh tay anh, phía dưới phun nước. Bụng dưới co giật dữ dội, Lục Hướng Văn gần như không giữ được thắt lưng cô, huyệt non nhỏ của Đường Tây không khống chế được co rút, từng dòng chất lỏng phun ra, làm ướt khăn tay phía dưới.
“Bảo bảo.” Lục Hướng Văn mυ'ŧ cái lưỡi mềm mại của cô, nhỏ giọng khen ngợi: "Cậu giỏi quá, nhạy cảm quá.”
Lần đầu tiên Đường Tây trải qua cảm giác cao trào đáng sợ như vậy, cô sợ tới mức dựa sát vào người Lục Hướng Văn không dám động đậy, trong chốc lát cô cảm thấy thân thể dường như không còn là của mình, chân cô mỏi, thắt lưng cũng mỏi. Tiểu huyệt còn đang co rút lại, ngượng ngùng kẹp ngón tay Lục Hướng Văn không buông.
Đầu lưỡi bị hàm răng của Lục Hướng Văn cắn nhẹ, cô nhìn Lục Hướng Văn, trong mắt anh hình như có một ngọn lửa, Đường Tây cảm thấy hơi sợ, nhưng thân thể thì thành thật hơn lý trí nhiều, cô ngoan ngoãn dựa vào người Lục Hướng Văn, hôn anh.
Trên người Lục Hướng Văn tỏa ra mùi sữa tắm rất dễ chịu, cùng nhãn hiệu với nhà cô nhưng khác mùi, mùi trên người Lục Hướng Văn rất sạch sẽ. Đường Tây giống như một con cún nhỏ vậy, hít hít mũi ngửi mùi của anh.
Lục Hướng Văn im lặng ôm cô trong chốc lát, hạ thân của anh cứng đến phát đau, chỉ có thể lặng lẽ nhẩm số Pi trong đầu.
Tay Đường Tây sờ bên ngoài quần anh, cô nghiêng đầu, có chút đắc ý nhìn Lục Hướng Văn, giống như đang biểu hiện không phải mình không biết gì hết, thầm thì nói: “Tớ biết, cậu… Cái này của cậu phải cho vào, sau đó chúng ta sẽ có tiểu bảo bảo.”
Rốt cuộc cô có biết mình đang nói gì không vậy.
Lục Hướng Văn nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, quả thực muốn mất lý trí.
Đường Tây cúi đầu nhìn xuống phía dưới mình, lại đưa tay ước lượng kích thước dươиɠ ѵậŧ lúc cương cứng, ấp a ấp úng hỏi: “Nhưng mà… cái này của cậu lớn quá, nhỡ không vào được thì phải làm sao?”
Số Pi chết tiệt!