Quá Yêu

Chương 7

Chương 7
Quách Ly nhìn anh mà sợ hãi trong lòng.

"Chẳng lẽ Ly không thích tôi sao?" Anh đột nhiên híp mắt, nhàn nhạt hỏi.

"Em. . . . . . Em không có không thích. . . . . ."

"Không hy vọng tôi lưu lại?"

"Không. . . . . . Không phải là không hi vọng. . . . . ."

"Không muốn tôi đợi ở chỗ này?"

"Không phải. . . . . ."

"Vậy còn vấn đề gì cần hỏi nữa không?"

"Em. . . . . . Anh. . . . . . Anh có kinh nghiệm làm quản gia sao?" Ông trời! Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, tất cả đây là sao vậy?

"À! Tôi quên nói một chuyện quan trọng." Triều Hệ giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, kinh ngạc lên tiếng.

"Hả?"

"Tôi có một sở trường rất tốt."

"Sở trường? Rất tốt?"

"Trí nhớ của tôi tốt vô cùng, chỉ cần đã từng thấy qua, học qua, liếc qua, hay đã đọc qua, cũng có thể lập tức ghi nhớ ở trong đầu, đã gặp qua là không quên được."

"Anh nói cái gì?" Đã gặp qua là không quên được? Sao cô không biết? Tại sao không có ấn tượng? Sao. . . . . .

"Sở trường này, tôi chưa nói với ngài sao?" Vẻ mặt của Triều Hệ không chút thay đổi, cố ý nghi ngờ hỏi.

Cũng không có!

"Anh nói cho em biết khi nào?" Quách Ly không nhịn được cắn răng nghiến lợi, anh có loại sở trường này, lần đầu tiên cô nghe nói.

"Chắc tôi đã nói cho Tâm rồi, lúc tôi cùng cô ấy lui tới, tôi đã nói . . . . . . Tôi cho là Tâm sẽ nói cho ngài biết." Vẻ mặt của anh hết sức tự nhiên, giống như loại chuyện này không có bất kỳ cái gì không đúng.

Nhưng nghe vào trong tai của cô, có vẻ rất không ổn

Anh nói với Tâm? Khi nào? Năm nào? Tháng nào? Ngày nào? Tại sao cô không có bất kỳ ấn tượng nào? Anh và Tâm lui tới đã nhiều năm như vậy, nếu như Tâm biết chuyện này, cô nhất định cũng biết. . . . . . Nói xạo mà mặt không đỏ, thở không gấp, khi nào thì anh có vẻ mặt này rồi hả?

"Còn có một chuyện khác."

"Cái . . . . . . Cái gì?

"Tôi không chỉ có sở trường chỉ cần đã gặp qua là không quên, năng lực học tập của tôi cũng nhanh hơn người khác gấp ba lần, nếu như Ly hi vọng tôi có thể thi để lấy bằng quản gia, cũng không có vấn đề, có lẽ tôi có thể làm được một yêu cầu của ngài để chứng minh, dĩ nhiên, trước tiên cần phải xác định rốt cuộc là lúc nào để còn đăng kí dự thi."

"Hả. . . . . . Vậy. . . . . ." Quách Ly thận trọng nhìn người đàn ông đang kiêu ngạo này.

"Chính là nói, quản gia Tưởng đã đi rồi, coi như bây giờ ngài hối hận, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi. Nếu như ngài muốn ông ấy vừa mới đến Mĩ lại lập tức bay trở về, tôi chỉ sợ người ta không chịu nỗi khi đi đi về về như thế, nếu như ngài thật sự có loại ý nghĩ này, vậy thì đại biểu ngài cảm thấy tôi rất đáng ghét, tuyệt không thích hợp trở thành quản gia chăm sóc cho ngài, đại biểu tôi không đủ tư cách, đại biểu ngài xem nhẹ tôi, xem thường tôi, cự tuyệt tôi phục vụ. . . . . . Ngài thì sao?" Triều Hệ nói xong ba chữ cuối cùng kia thì đặc biệt tăng thêm âm lượng, trong đó còn bí mật mang theo ý vị nồng đậm.

"Hả. . . . . . Không phải." Quách Ly không nhịn được lui về phía sau một bước.

Anh rõ ràng là nói rất nghiêm túc, nhưng lời nói chứa đầy hàm ý cùng cảnh cáo cũng không phải là nói đùa. . . . . . Chỉ là thật sự kỳ quái, tại sao cô cảm thấy anh đang giận chính mình, hơn nữa không có bất mãn với cô?

"Như vậy thì đại biểu giữa chúng ta không có bất cứ vấn đề gì rồi hả?"

"Phải . . . . ." Cô phát hiện mình giống như không đúng lắm, chỉ là đối mặt với cái người mặt không chút thay đổi lại khí thế bức người này, cô chỉ có thể lựa chọn trước uất ức tiếp nhận anh.

"Rất tốt, Ly, mời theo tôi đến phòng ăn dùng cơm." Triều Hệ nở một nụ cười hoàn mỹ.

"Tốt. . . . . ." Quách Ly ngoan ngoãn bị anh nắm mũi dẫn đi, hoàn toàn không dám phản kháng.

Khi hai người bọn họ cùng nhau đi trên hành lang thì cô hậu tri hậu giác phát hiện rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, đang muốn mở miệng, người đi đằng trước đột nhiên dừng bước, cô không kịp phản ứng, cứng rắn đυ.ng vào lưng của anh.

"A! Ông trời ơi!" Cô xoa xoa cái trán, vẻ mặt uất ức.

Triều Hệ xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn cô, "Ly."

"À? Vâng" Rõ ràng cô mới chính là lão đại, mới là ông chủ, nhưng là đối mặt với Triều Hệ bây giờ, cô phát hiện mình thế nhưng hoàn toàn không cứng rắn nổi.

"Ngài năm nay mười lăm tuổi, cho nên. . . . . . Tôi chỉ chờ ngài ba năm." Ba năm sau, anh sẽ tính nợ rõ ràng với cô.

Anh xoay người lại, tiếp tục bước đi.

"Cái gì?" Cái gì đợi cô ba năm? Không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu.

"Triều Hệ, anh nói cái gì ba năm? Em không hiểu."

Anh không để ý tới cô, tự mình đi về phía trước.

"Triều Hệ?" Quách Ly mang một bộ dạng đáng thương tội nghiệp, chỉ có thể ngoan ngoãn đuổi theo phía sau anh.

Trong phòng khách rất ồn ào, tiếng mắng chửi bất mãn bên tai không dứt, làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.

Hôm nay nhân vật chính không để tâm đến tình huống này, ngược lại ngồi ở trên ghế sa lon, thản nhiên bưng cái ly, uống trà sữa.

"Mày có tư cách gì ở nhà họ Quách? Mày chỉ là đứa bé được nhà họ Quách nhận nuôi, nếu không phải là do trên đường chở mày về xảy ra tai nạn xe cộ, anh trai cùng chị dâu của tao sẽ không chết, nếu tính ra, thì mày chính là hung thủ gián tiếp gϊếŧ người." Một người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt của Quách Ly gào lên.

"Từ ngày đầu tiên tôi được nhận nuôi, thì thân phận của tôi là người nhà họ Quách, coi như ba mẹ bởi vì dẫn tôi trở về xảy ra tai nạn xe cộ, bất hạnh rời khỏi nhân thế, nhưng tôi mang họ Quách chính là sự thật không thể chối cãi." Để ly xuống, Quách Ly không lo lắng nói.

"Hừ! Mày còn dám nói, chỉ bằng mày hại chết anh trai cùng chị dâu của tao, tao liền có quyền tuyên bố thân phận của mày không được thừa nhận."

"Chú có quyền? Xin hỏi chú, chú có tư cách gì tuyên bố?" Quách Ly cười khẽ nói, không thèm để ý người đàn ông trung niên đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt của người đàn ông trung niên kia tràn đầy hận ý.

"Mọi người trong nhà họ Quách hầu như đã qua đời, vậy tao chính là người thứ nhất được lựa chọn làm người thừa kế của nhà họ Quách, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ chuyện lớn nhỏ của nhà họ Quách do tao làm chủ, mày nói đi, tao có tư cách không?" Vẻ mặt của người đàn ông trung niên kia rất hài lòng, chỉ cần vừa nghĩ tới tất cả sản nghiệp khổng lồ cùng tài phú của nhà họ Quách đều rơi vào trong tay của mình, trong cuộc sống tương lai sắp có tài phú vô tận cùng danh tiếng, quyền thế, trong ánh mắt tham lam kia nhìn không sót một cái gì.

"Chú, hình như chú đã quên chị Tâm! Chị Tâm mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Quách. Lại nói, coi như không có chị Tâm, chú cũng không có tư cách đón lấy vị trí này, mặc dù chú không thừa nhận tư cách của tôi, nhưng theo luật pháp. . . . . . Sự thật chính là sự thật, có một số việc cũng không phải là chú nói liền quyết định." Quách Ly cười nói, nụ cười cũng không đạt đến trong đáy mắt, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

"Đúng, nói đến Quách Tâm, đây chính là mục đích tao tới hôm nay." Người đàn ông trung niên kia không nhận ra được trong lời nói của cô là có lời gì, nheo mắt lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn cô. "Gọi Quách Tâm ra đây, hôm nay tao muốn dẫn nó đi."

"Mang chị ấy đi? Chú muốn mang chị ấy tới chỗ nào?" Quách Ly nhìn thẳng người đàn ông trung niên kia.

"Đương nhiên là mang nó về chỗ của tao, bệnh của nó cũng không nhẹ, nơi này trừ người làm ra, cũng chỉ còn dư lại cái tên tiểu quỷ này, bọn mày muốn chăm sóc nó thế nào? Nếu như tao là trường bối, dĩ nhiên do tao tự mình chăm sóc." Người đàn ông trung niên kia nói như đúng lý vậy, một bộ dạng nghiễm nhiên xem mình thành chủ nhà này.

"Chú thật là có lòng! Chỉ là. . . . . .Chú, chú chỉ lấy lý do muốn chăm sóc Tâm, nhưng trên thực tế là muốn cướp đi quyền thừa kế của Tâm chứ gì? Giả vờ chăm sóc, thực tế là giam lỏng, chỉ cần Tâm ở chỗ của chú, thì chú có thể hoàn toàn nắm giữ quyền thế và tài phú của nhà họ Quách rồi." Quách Ly nhẹ giọng nói, lộ ra nụ cười vô hại.

"Mày nói cái gì? Mày cho rằng mày đang nói chuyện cùng ai? Sao mày không lễ phép như vậy? Quách Tâm là cháu gái của tao, tao chăm sóc con bé là thiên kinh địa nghĩa*." Người đàn ông trung niên kia tức giận mắng to.

(*Thiên kinh địa nghĩa: là chuyện hiển nhiên, chuyện bình thường)

Mặc dù ông ta nói lời chính nghĩa, nhưng không thể phủ nhận, cho đến khi con trai trưởng của nhà họ Quách xảy ra bất trắc, ông chính là người em trai thông qua gián tiếp mới biết được anh trai mình có một cô con gái, đồng thời cũng nhận nuôi một cô bé khác, bởi vì quan hệ của bọn họn không phải rất tốt.

"Thật sao? Vậy tôi cũng coi là cháu gái của chú, sao không có nghe chú nói muốn chăm sóc tôi?"

"Hừ! Không phải vừa nãy tao đã nói sao? Tao hoàn toàn không thừa nhận mày là một phần tử của nhà họ Quách."

"A! Chỉ là rất xin lỗi, tôi không cách nào giao Tâm cho chú, bởi vì bây giờ chị ấy không có ở đây."

"Không ở đây?" Người đàn ông trung niên kia nhíu mày. Ông điều tra rất rõ ràng, từ sau khi Quách Tâm gặp chuyện không may, vẫn ở trong ngôi biệt thự của nhà họ Quách.

"Đúng vậy! Chị ấy đã rời khỏi đây, đến những địa phương khác điều dưỡng thân thể. Mặc dù chú không thừa nhận tôi, nhưng chị Tâm thừa nhận là được, chị ấy không chỉ yêu thương em gái là tôi đây, quan trọng hơn là, chị ấy đã chuyển nhượng quyền thừa kế của nhà họ Quách cho tôi." Quách Ly một mặt nói, một mặt đặt tài liệu lên bàn.

Người đàn ông trung niên kia trợn to mắt, nhanh chóng vươn tay, đoạt lấy tài liệu, cúi đầu xem, đồng thời thân thể kích động đến phát run.

Chỉ chốc lát sau, ông ta xé tài liệu thành những mảnh nhỏ, vẻ mặt dữ tợn rống to về phía cô, "Nói, rốt cuộc mày đã làm gì Quách Tâm? Mày ép buộc con bé giao quyền thừa kế nhà họ Quách cho mày? Vậy thì mày đang giam lỏng con bé, buộc con bé buông tha tất cả quyền lợi? Rốt cuộc mày giấu con bé ở đâu?"

Rõ ràng cô bé trước mắt chỉ lớn một chút xíu, thế nhưng ông lại không khỏi cảm thấy lo lắng cực độ, nhất là ánh mắt nó nhìn ông, cảm giác không giống như cô bé mười lăm tuổi, giống như hiểu rõ tất cả, làm ông không được tự nhiên cùng sợ hãi.

"Đúng vậy! Tôi xác thực đang giấu chị ấy, nhưng tôi nghĩ chú nên biết tôi vì cái gì phải giấu chị ấy đi! Ông hại chết ba mẹ của tôi, bây giờ còn muốn đánh chủ ý lên Tâm sao?" Giọng điệu của Quách Ly đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt của mấy người đàn ông ở đây thay đổi, có chút lo lắng cùng chột dạ.

Quách Ly nhìn mọi người, lạnh lùng nhếch miệng, "Chú, đừng cho là tôi tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chính tôi đã thề với ba mẹ, sẽ bắt người đã hại chết họ."

"Mày. . . . . . Mày nói cái gì?" Người đàn ông trung niên tự đại lúc trước, bây giờ sắc mặt biến thành được khó coi.

"Nghe nói chú kinh doanh công ty, thiếu không ít tiền, lại mượn ngầm ngân hàng không ít, nhưng còn chưa trả, gần đây bị bức bách, chú liền vay tiền ba, nhưng ba không muốn cho chú mượn, là thật sao?" Cô dựa lưng vào ghế sofa nhìn gương mặt của người đàn ông trung niên trước mắt trở nên tái nhợt cứng ngắc.

"Tao. . . . . . Tao. . . . . . Vậy thì như thế nào?"

"Chú muốn lấy tiền của ba, cho nên cùng những người đó hợp tác, một mặt đối phó ba mẹ của tôi, để cho bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, không phải sao?" Cô chỉ vào mấy người sau lưng của người đàn ông trung niên kia.

Bọn họ đã từng nhậm chức vụ ở nhà họ Quách, bởi vì lấy trộm tài sản công ty mà bị người phát hiện, không những bị sa thải trước hai tháng trước khi về hưu, mà ngay cả danh dự cũng không giữ được. Còn có mấy anh em bà con trong dòng họ, bởi vì mơ ước tài sản của nhà họ Quách, muốn được chia một chén canh, cho nên hợp tác với những người này, tốn tiền thuê người gϊếŧ ba mẹ cô.

"Mày nói láo! Làm sao tao có thể tổn thương anh trai cùng chị dâu của mình?" Người đàn ông trung niên kia cố trấn định bác bỏ.

"Không có sao? Nhưng tôi có chứng cớ!" Quách Ly lại lấy ra một túi giấy khác, nhẹ nhàng mở ra, đổ ra một đống hình, biên lai mượn đồ, tài liệu thế chấp, còn có một phần tài liệu điều khoản hợp tác, phía trên có tất cả chữ ký cùng con dấu, dĩ nhiên, bao gồm một CD, bên trong ghi chép ông ta phân chia tài sản thế nào sau khi ba mẹ cô mất.

"Mày. . . . . . Mày. . . . . ." Khuôn mặt của người đàn ông trung niên kia càng lúc càng đáng sợ, hốt hoảng cầm tài liệu và hình trên bàn, dùng sức xé bỏ.

"Ông cứ xé, tôi còn có, những thứ này chỉ là bản photo." Ánh mắt của Quách Ly càng lúc càng âm lãnh, gương mặt không ý cười càng trở nên đen tối dọa người.

"Mày. . . . . . Mày nói đi, tại sao mày có những thứ đồ này?" Người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang lo lắng cực độ cùng sợ hãi.

"Đương nhiên là bắt bọn ngươi này lại, cho bọn chúng số tiền lớn, có tiền thì dễ sai khiến cả ma quỷ." Quách Ly tốt bụng giải thích.

"Mày. . . . . ." Nhìn cô ngồi ở trên ghế sofa, trong mắt của người đàn ông trung niên kia thoáng qua hung ác, cùng mấy người bên cạnh ra dấu, trực tiếp xông về phía cô.

Một bóng người đột nhiên bước ra, ngăn ở đằng trước Quách Ly.

"Làm cái gì? Cái người này là ai?" Người đàn ông trung niên kia dừng lại, bất mãn rống to.

"Anh ấy là quản gia của tôi, mới nhậm chức quản gia nhà họ Quách." Quách Ly cười tít mắt nhìn Triều Hệ.

"Quản gia? Cậu ta? Dựa vào cậu ta sao?" Người đàn ông trung niên kia khinh bỉ khẽ cười một tiếng, muốn ra quyền công kích, mới nhìn giống như một người mặt trắng nhỏ vô hại.

Triều Hệ mặt không thay đổi vươn tay, ở giữa không trung chặn lại quả đấm của người đàn ông trung niên kia.

"Làm cái gì? Buông. . . . . . Buông tay ra." Mặt của người đàn ông trung niên kia đỏ lên, dùng sức giãy giụa, không nghĩ tới anh sẽ phản kích.

"Chú, nếu như chú bị đánh, vậy thì rất khó coi, để người ta biết một đấng mày râu thế nhưng muốn động tay động chân với một cô bé, sẽ bị người làm kể chuyện tiếu lâm đấy." Quách Ly đứng dậy, làm bộ sợ núp ở sau lưng của Triều Hệ, thỉnh thoảng ló đầu ra, nhìn về phía mọi người, ánh mắt tràn đầy xem thường cùng nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.