Vịnh Nam

Chương 3: Miệng nhỏ bên dưới thành thật hơn bên trên 3

Sức lực hắn như không có điểm dừng, eo và bụng không ngừng dùng sức, Kiều Nhạc sớm đã bị thao đến ý thức mơ màng, cả người tràn đầy làn sóng kɧoáı ©ảʍ bao phủ, liên tiếp rêи ɾỉ thành từng đợt ngắt quãng.

Vẫn là mấy câu nói đó

Chậm chút, không được, từ bỏ,…

Mỗi một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều lại khiến hai mắt Giang Dã đỏ lên, thật kỳ lạ, người phụ nữ này mỗi lên trên giường chỉ kêu đi kêu lại mấy từ này, nhưng sao lại có thể dễ nghe như vậy?

Hắn dùng súc va chạm vài chục cái, cúi xuống ôm lấy người cô, eo cong lên, động tác không dừng lại, Kiều Nhạc vô lực bám trên vai hắn.

Nụ hôn ướŧ áŧ dọc theo vành tai hạ xuống bả vai, khắp nơi đều là hương vị dễ chịu của Kiều Nhạc, khiến Giang Dã có chút thỏa mãn. Bàn tay to nắm lấy cằm cô hôn lên, Kiều Nhạc cúi đầu muốn trốn, lại bị thân dưới hắn dùng sức một cái, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vang lên, Giang Dã thừa cơ tiến vào.

Đầu lưỡi xuyên vào trong miệng, cuốn lấy cái lưỡi của cô không buông tha.

Trong phòng một mảnh kiều diễm, chỉ có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nức nở từ trong cổ họng Kiều Nhạc, cùng với âm thanh bạch bạch nơi giao hợp của hai người.

Kɧoáı ©ảʍ dưới thân ngày càng mãnh liệt, Kiều Nhạc không nhịn được hai chân kẹp chăt lấy thắt lưng Giang Dã, nộn huyệt bị xỏ xuyên đến tận cùng, ngón tay dùng sức cắm chặt trên bả vai hắn, lưu lại vài dấu vết đỏ tươi.

Giang Dã biết đâu là dấu hiệu cô sắp cao trào, thắt lưng cong hơn một chút, đẩy nhanh tốc độ, nặng nề va chạm hơn mười cái.

“Đừng bắn bên trong.” Kiều Nhạc tìm lại chút lý trí, vội vàng hô lên

Gần như đồng thời, Giang Dã siết chặt mông, ở trong hoa tâm ấm áp mở rộng tinh quan, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực.

Lần bắn này ước chừng kéo dài nửa phút, Giang Dã thở hổn hển, dòng khí nóng phun lên cổ cô “Muộn rồi.”

Theo lý mà nói, lần tình ái là lần hòa hợp nhất của hai người, nhưng câu nói cuối cùng của cô lại giống như cái gai nhọn đâm vào ngực hắn.

Bầu không khí ấm áp ban đầu dần thay đổi, Giang Dã rút đi côn ŧᏂịŧ nửa mềm xuống của mình, vươn tay bật đèn trong phòng.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết lại trên trán, Kiều Nhạc nửa híp mắt, khuôn mặt ửng hồng hai ngực phập phồng. Hai chân thon dài mở ra, cảnh sắc da^ʍ mĩ nơi cửa huyệt hiện lên không xót cái gì, cửa huyệt bị côn ŧᏂịŧ thao lâu còn chưa thể khép lại, hai cánh hoa môi mấp máy liên tục không ngừng. Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ cùng chảy ra, rơi xuống ga giường.

Kiều Nhạc còn cho rằng Giang Dã lại muốn lần nữa, trong đầu đang nghĩ muốn tìm cớ gì trốn tránh. Nhưng Giang Dã phiền muộn thở ra một hơi liền đứng dậy, cả người trần trụi rời khỏi phòng cô. Âm thanh đóng cửa khiến Kiều Nhạc có chút không dám tin, Giang Dã như thế nào tốt như vậy buông tha cho mình.

Cô cố gắng run rẩy đứng dây, cửa huyệt chảy ra nốt chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn xót lại, hai mặt đỏ bừng xấu hổ, đi đến nhà tắm vệ sinh đơn giản.

Giang Dã ở bên kia không hiểu sao cảm thấy phiền lòng, dòng nước lạnh từ trên cao chảy xuống mới khiến hắn hơi thanh tỉnh chút.

VÌ cái gì sẽ phiền muộn? Câu hỏi này đã được giải đáp sau khi hắn hút hết nửa bao thuốc.

Lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Kiều Nhạc là do hắn cưỡng ép cô. Lúc ấy hắn đã nghĩ rất nhiều trường hợp phản ứng của Kiều Nhạc, nhưng cũng không quá coi trọng nó. Hắn cho rằng phụ nữ ấy mà, muốn thao thì liền thao thôi. Chỉ cần trong nhà vẫn còn lão bất tử Giang Hải tồn tại, Kiều Nhạc sẽ không đi tìm chết.

Nhưng phản ứng của cô vẫn mang lại sự vũ nhục lớn với hắn.

Cô lúc đó kinh ngạc hỏi hắn “Anh có bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙© sao?”

Giang Dã tuy rằng lăn lộn nhiều bụi hoa, nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt của chính mình, mỗi khi làm phụ nữ đều nhất định sẽ mang bao. Nhiều năm như vậy, duy chỉ thao một người phụ nữ không mang bao, còn bị cô châm chọc.

Mẹ nó!