Gần đây luôn phải bận rộn chạy qua lại giữa trường học và bệnh viện, Kiều Nhạc vô cùng mệt mỏi. Buổi tối nay trở về cũng lười ăn cơm, tắm rửa một cái liền nằm trên giường tiến vào giấc mộng.
Lúc sau, một cơ thể nóng rực dán lên người cô.
Bàn tay to men theo váy ngủ cô tiến vào sờ soạng da thịt bóng loáng bên trong, những nụ hôn ướŧ áŧ nhớp nháp rơi trên vai và cổ cô.
Kiều Nhạc vô thức ưm một tiếng, nhíu mày muốn né tránh, lại bị người phía sau gắt gao giam giữ cơ thể, dán chặt lên người hắn.
“Kiều Nhạc, trốn tôi hơn nửa tháng, em giỏi lắm.” Hơi thở Giang Dã có chút bất ổn, nhưng không khó nghe ra hắn đang khó chịu.
Kiều Nhạc vốn dĩ còn có chút mông lung chưa tỉnh, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Giang Dã, nháy mắt tỉnh táo lại, cả người cứng đờ.
Tay người đàn ông vươn tới qυầи ɭóŧ, miết trên nụ hoa mềm mại, ngón tay thon dài dọc theo cánh hoa ma sát vài cái, dần tìm kiếm cửa huyệt ấm áp.
Đầu ngón tay xâm nhập vào bên trong nộn huyệt ẩm ướt, thịt mềm chặt chẽ bao lấy ngón tay hắn không còn kẽ hở, giống như vô số cái miệng nhỏ hút lấy. Mới tiến vào nên hoa huyệt có chút khô khốc, Kiều Nhạc đau đớn nhíu mày, hướng về phía trước muốn ngồi dậy, cô trốn hắn tiến, cô run rẩy co rút, ngón giữa ở bên trong hoa huyệt xoay tròn, một luồng nhiệt từ bụng tràn đến hoa huyệt, bên trong lối vào có chút tê dại. Kiều Nhạc kẹp chặt bắp đùi, chỉ sợ không nhịn được run rẩy.
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, kìm nén hơi thở hổn hển bật ra khỏi miệng.
“Chậc chậc, ướt nhanh quá đi, cái miệng bên dưới so với phía trên kia còn thành thật hơn, có phải đang chờ ông đây về thao em đúng không?” Những lời thô tục khó nghe của Giang Dã Kiều Nhạc đều đã nghe quen, cô nhắm chặt mắt, mặc kệ hắn.
Váy ngủ rộng thùng thình không biết khi nào đã bị người này kéo xuống eo, một tay hắn vuốt ve đầṳ ѵú cương cứng, tay bên dưới không ngừng cắm vào bên trong động nhỏ, lại thêm một đầu ngón tay nữa, đem tiểu huyệt nhét đến tràn đầy.
Dần dần hơi thở cả hai đều dồn dập, dựa vào ánh đèn mờ bên đầu giường, Giang Dã có thể thấy rõ khuôn mặt ửng hồng của Kiều Nhạc, chảy nước miếng, mái tóc đen dài xõa trên gối, vành tai tinh tế cũng xấu hổ mà đỏ bừng, l*иg ngực theo chuyển động ngón tay mà phập phồng không ngừng.
Ngón tay Giang Dã rút khỏi tiểu huyệt, ngồi dậy đè lên người Kiều Nhạc, sự giãy dụa yếu ớt của cô hoàn toàn không có chút sức uy hϊếp với hắn.
“Giang Dã anh hỗn đản, đồ vương bát đản!” Cổ tay bị bàn tay lớn cố định phía trên, đôi mắt trong veo Kiều Nhạc bao phủ một lớp sương mù tìиɧ ɖu͙©, lại không biết càng khiến tên dã thú Giang Dã càng thêm hưng phấn.
“Tôi nói này, Kiều Nhạc.” Giọng nói hắn khàn khàn, quen thuộc tách hai đùi người bên dưới, để cho côn ŧᏂịŧ sưng lớn thẳng tắp khiến người sợ hãi kia đặt trước cửa huyệt, nhiệt độ nóng bỏng khiến thân mình Kiều Nhạc run lên.
“Đã mắng lâu như vậy nhưng cũng chỉ có hai từ này, có thể hay không sáng tạo một chút?” Đôi mắt sáng như đèn đuốc của hắn nhìn cô chăm chú, khố hạ dùng sức, đại qυყ đầυ tiến vào, thoải mái khiến hắn rêи ɾỉ thành tiếng “Mẹ nó thực chặt.”
Kiều Nhạc đau đớn chảy nước mắt khi dị vật tiến vào cửa huyệt, Giang Dã nhìn thấy thầm mắng trong lòng, nhịn xuống xúc động muốn cắm vào, sờ soạng xung quanh hoa cốc tìm được âm đế vuốt ve, trong lòng có chút nghẹn khuất. Đám phụ nữ ở Vịnh Nam khi xưa chỉ cần nhấc váy lên là có thể chơi đùa tận hứng, Giang Dã hắn khi nào phải lưu lạc đến nông nỗi mỗi lần thao phụ nữ còn muốn làm đủ bước dạo đầu.
Cơ thể dưới sự vuốt ve của Giang Dã dần dần thả lỏng xuống, cơn trướng đau ban đầu dần biến mất, thay vào đó là một cỗ cảm giác trống rỗng. Kiều Nhạc không thể miêu tả cảm thụ bây giờ, cực kỳ chán ghét Giang Dã chỉ xoa nắn vài cái cơ thể đã mềm xuống.