Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 50: Kết Hôn Giả.

Bao nhiêu năm nay mới có một cuộc thi tuyển chọn bộ đội đặc chủng, vận may của Thẩm Tiêu Nhiên thật tốt, đúng thời điểm, lại còn vượt qua, nếu không, cho dù hắn có năng lực, cũng không đạt được thành tựu đó khi tuổi còn trẻ.

Xe dừng lại ở cửa sau nhà họ Mộ, một mình Lạc Tuấn xuống xe.

Tần Vĩ Văn còn định xuống xe vào nhà họ Mộ, thấy Thẩm Tiêu Nhiên không có ý xuống xe, cải biến chủ ý.

Hắn muốn ở lại trên xe, tâm sự với anh Tiêu Nhiên.

“Anh Tiêu Nhiên, anh có người trong lòng sao?”

Tần Vĩ Văn biết Thẩm Tiêu Nhiên không có bạn gái.

Ngày hôm qua, Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như còn cảm thán, người con gái như thế nào mới xứng đôi với Thẩm Tiêu Nhiên đâu?

Thẩm Tiêu Nhiên nghe Tần Vĩ Văn hỏi như vậy, ngước mắt nhìn Mộ Thanh Nghiên đang đóng gói đồ ăn cho Lạc Tuấn, quay đầu cười: “Không có. Vĩ Văn, em thực sự chán ghét cô bé họ Mộ kia?”

“Em?” Tần Vĩ Văn bị hỏi ngược trở lại, cũng không tức giận, thậm chí có chút hưng phấn: “Em... kỳ thật thực thích cô ấy, trước kia bởi vì ghét bị ép duyên nên mới phiền chán, là ghét sự việc không ghét người.”

“Vậy hai ngươi còn định từ hôn sao?” Thẩm Tiêu Nhiên cũng không biết bọn họ đã từ hôn.

Tần Vĩ Văn thập phần uể oải: “Chúng em đã từ hôn, nhưng cha mẹ nói tạm thời giấu, nhưng vậy có thể tránh được rất nhiều phiền toái. Anh Tiêu Nhiên, anh nói xem, hai chúng ta như thế này, em có thể theo đuổi được cô ấy không?”

“Này... ta cũng không biết nói thế nào, những chuyện tình cảm này, hẳn là xem duyên phận đi?” Thẩm Tiêu Nhiên không biết nên trả lời thế nào, chỉ là, nghe nói Mộ Thanh Nghiên và Tần Vĩ Văn đã không có hôn ước, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ.

“Cũng đúng...” Tần Vĩ Văn còn muốn nói gì nữa, Lạc Tuấn đã mang một gói lớn đồ ăn chạy tới, đành phải tiếc nuối không nói nữa.

Cha mẹ Lạc Tuấn ở nông thôn của trấn Tân Tuyền, ở thôn Hướng Sơn.

Tần Vĩ Văn rất ít đến nông thôn, nhìn thấy đang mùa nhàn hạ, hoa dại, cỏ dại mọc vàng trên bờ ruộng lúa, trong đầm nước con trâu đang ngâm mình tắm mát, trong lòng tràn đầy tình thơ ý hoạ.

Thẩm Tiêu Nhiên và Lạc Tuấn nhìn thấy lại là nỗi khổ của người dân: Thật lâu trời không đổ mưa, thu hoạch năm nay lại không trúng mùa.

Hơn một giờ sau, xe bọn họ bị đám trẻ con vây ở giữa, dừng trước cửa ngôi nhà mới xây sơn xanh ngói đỏ nhà Lạc Tuấn.

Cha mẹ Lạc Tuấn chăm chỉ làm việc, ở trong thôn, gia cảnh nhà bọn họ rất tốt.

Nếu không phải vì Hướng Thuý Anh, người vợ đã kết hôn ba năm với Lạc Tuấn, ầm ỹ đòi ly hôn, không thể nghi ngờ, ở trong thôn, nhà bọn họ là gia đình khiến người ta hâm mộ.

Mới có hơn 4 giờ chiều, sắc trời còn sớm, Thẩm Tiêu Nhiên không đi về ngay, hắn quyết định xuống xe, vào nhà Lạc Tuấn xem có gì cần hỗ trợ không.

Một tháng trước, Hướng Thuý Anh đã chuyển về nhà mẹ đẻ ở, trong nhà giờ chỉ còn lại nhà Lạc Tuấn.

Nhìn thấy Lạc Tuấn, đầu tiên mẹ hắn vui vẻ, nghĩ đến Lạc Tuấn trở về để ly hôn, nước mắt nhanh chảy xuống.

Ngại có Thẩm Tiêu Nhiên và Tần Vĩ Văn ở đây, muốn nói lại thôi.

Hai vị trưởng bối ngại có khách đến nhà, không muốn nói chuyện trong nhà, em gái Lạc Văn mới hai mươi tuổi, trong lòng không giấu được chuyện: “Anh, anh thực sự trở về ly hôn?”

“Văn Văn, nhà còn có khách, con nói chuyện này làm gì? Còn không đi giúp mẹ con nấu cơm?” Cha Lạc giơ tẩu thuốc khiển trách cô.

“Không có việc gì, cha, việc con muốn ly hôn không cần giấu giếm người khác. Con nói với mọi người. Con không trách Thuý Anh, cô ấy không làm ra việc gì có lỗi với con, ít nhất có thể thấy tính cách cô ấy ngay thẳng.”

Trong lòng Lạc Văn một vạn lần không phục, Hướng Thuý Anh kia là ngay thẳng sao? Cô ta ỷ vào người nhà họ Hướng ở trong thôn là thế gia vọng tộc, có người cho cô ta chỗ dựa nên mới tuỳ hứng làm bậy.

Nhưng mà nhà đang có khách, cô nói ra lời này cũng không tốt.

Đành phải chịu đựng.

“Ừ, ta và mẹ ngươi cũng cân nhắc đến điều này, vốn nghĩ, nếu con không muốn ly hôn, chúng ta liền tìm mấy người khuyên nhủ Thuý Anh, chỉ cần cô ta không nói chuyện ly hôn, chúng ta tuyệt đối không để cô ấy chịu uất ức, trong nhà chuyện gì cũng không để nó phải làm, dù sao ta và mẹ con còn có sức khoẻ. Nhưng mà, nếu con có ý định như vậy, vậy ly hôn đi, ít nhất bây giờ chuyện cũng không ầm ĩ quá khó coi.”

“Cha, mẹ, em gái, các người không cần khổ sở cho con, chuyện hôn nhất đáng nói nhất là duyên phận, con và Thuý Anh duyên phận có chút bạc. Nhưng mà mọi người yên tâm, đội trưởng của con cam đoan sẽ giúp con giải quyết vấn đề hôn nhân.” Lạc Tuấn nói xong, liếc mắt ra hiệu với Thẩm Tiêu Nhiên.

“Đội trưởng Thẩm Tiêu Nhiên” vốn không định nhiều lời, nhìn mẹ Lạc Tuấn hai mắt đỏ bừng và em gái Lạc Tuấn bộ dáng khổ sở, gật đầu, đúng quy phạm thủ trưởng lạnh lùng: “Bác trai, bác gái, các người không cần lo lắng. Lạc Tuấn thực ưu tú, về sau có tiền đồ, cũng sẽ tìm được vợ.”

Thấy Lạc Tuấn đem chuyện ly hôn làm lưu loát, không có chuyện gì cần giúp, Thẩm Tiêu Nhiên nói chuyện phiếm với hai vị trưởng bối mấy câu, đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi thôn, Tần Vĩ Văn nghẹn từ lúc ở Lạc gia rốt cuộc không nhịn được: “Anh Tiêu Nhiên, vì sao anh Lạc lại muốn ly hôn?”

Vừa rồi hắn nghe cũng không hiểu rõ.

“Anh Lạc Tuấn kết hôn ba năm cũng chưa được về nhà, vợ hắn nói cô ấy như kiểu lấy chồng giả, cho nên muốn ly hôn.”

“Thực sự chỉ vì điều này, không phải là lý do khác?” Tần Vĩ Văn nghĩ, không phải là vợ chồng cãi nhau, hay vợ nɠɵạı ŧìиɧ gì khác đi?

“Không có, chúng ta còn từng điều tra, trước mắt, vợ hắn thực chưa làm gì có lỗi với hắn.” Thêm một thời gian nữa cũng không dám chắc.

“Anh Lạc Tuấn còn chưa đủ tư cách cho người nhà ở cùng sao?”

“Còn chưa thể, nhưng mà, nếu không ngoài ý muốn, chuyện này cũng chỉ một hai năm nữa.” Thẩm Tiêu Nhiên cũng cảm thấy tình huống của Lạc Tuấn ly hôn tốt hơn.

Những chuyện như chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, chẳng lẽ trước khi kết hôn, Hướng Thuý Anh thực không nghĩ đến?

Cho nên, cho dù bây giờ cô ta không có hướng ra bên ngoài, loại phụ nữ như vậy cũng không thể giữ lại.

Huống chi vài năm nay, cô ta ở Lạc gia một chút cũng không vất vả, cha mẹ Lạc Tuấn thương tiếc cô ta và Lạc Tuấn chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, không để cô ta làm việc nhà nông, bình thường cô ta chỉ giặt quần áo của chính mình.

Theo như cách nói của người trong thôn, cuộc sống của cô ta như của thần tiên.

Nói nhiều với trẻ vị thành niên như Tần Vĩ Văn cũng không tốt lắm, Thẩm Tiêu Nhiên thay đổi đề tài: “Sau này ngươi định học chuyên nghiệp gì?”

“Nhất định thi vào quân đội, nhưng mà em muốn thi không quân, cha em lại muốn em thi vào sỹ quan lục quân.”

....

Trên đường trở về, Tần Vĩ Văn và Thẩm Tiêu Nhiên trò chuyện vui vẻ, tuy rằng bọn họ cách nhau sáu tuổi, cũng có rất nhiều đề tài nói chuyện.

Đương nhiên, đa số thời gian là Tần Vĩ Văn hỏi, Thẩm Tiêu Nhiên giải đáp.

Về nhà đã qua thời điểm ăn cơm chiều, ở lại Tần gia ăn cơm xong, Thẩm Tiêu Nhiên mang đồ từ đế đô đến cho cô, đi về hướng phố Bắc.

Đi ngang qua cửa nhà Mộ Thanh Nghiên, hắn theo bản năng nhìn vào bên trong, không thấy người nhà họ Mộ, lại thấy được cô Thẩm Tâm Dao của hắn cùng với người con kế Tiền Vân Đoá mới tròn 17 tuổi.

Lúc này, Tiền Vân Đoá cũng nhìn sang bên này, thấy Thẩm Tiêu Nhiên, cô ta hưng phấn lập tức nhảy sang: “Anh Tiêu Nhiên, anh Tiêu Nhiên, anh làm gì vậy? Em và cô vừa định đến nhà Tần sư trưởng tìm anh đó.”

Liền Thẩm Tâm Dao cũng không cần.

Thẩm Tiêu Nhiên nhíu mày, nhanh chóng né tránh cô ta.

Mộ Thanh Nghiên vừa thu dọn quán xong, đang định lấy quần áo đi phòng tắm, nghe thấy bên ngoài có người hô Thẩm Tiêu Nhiên, vội vàng chạy ra.

Bởi vì là mùa hè, tuy đã hơn bảy giờ đêm, sắc trời vẫn còn sáng.

Cô vừa đi ra, nhìn thấy được ở phố đối diện Thẩm Tiêu Nhiên mặc quân trang, dáng người tiêu sái, tuấn dật, dưới ánh trời chiều, càng làm nổi bật vóc dáng của hắn, như một pho tượng.