Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 32: Đếm Tiền Đến Khóc 2

Chuyện Tằng Quế Hương lấy đi đồ cưới của Mộ Tâm Lan, là Mộ Thanh Nghiên từ chỗ bạn tốt Triệu Diễm Phương của chị gái biết được.

Cũng không phải kiếp này, là kiếp trước, lúc Tống Hồng Quảng đánh Tống Hạo Viễn, Mộ Tâm Lan một mạch nói ra chuyện bạo lực gia đình, Triệu Diễm Phương bất bình thay Mộ Tâm Lan, mới nói với mọi người.

Khi đó Tống Hạo Viễn đã hơn ba tuổi, nhưng tiền hồi môn của Mộ Tâm Lan vẫn một đi không trở lại.

Tằng Quế Hương căn bản không định đưa lại cho chị ấy.

Đinh Tú Phương vừa khóc vừa dậm chân: “Ta sẽ biết là như thế, chị gái con tính tình quá mềm, ta biết nó gả đến nhà người khác sẽ bị khi dễ.”

Đinh Tú Phương càng nói càng khổ sở.

Bà nghĩ, lúc Mộ Chính Huy còn sống, bà không cho rằng tính tình Mộ Tâm Lan quá hiền lành là chuyện xấu.

Trước khi Mộ Tâm Lan lấy chồng, mọi người đều nói cô lớn lên xinh đẹp, chịu thương chịu khó, tính tình ôn hoà, ai lấy được là phúc khí, lấy ai cũng sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Mà lúc này, tính tình hiền lành, sau khi cha qua đời, nhà mẹ đẻ là nhược điểm của cô, nhà chồng cô thấy nhà mẹ đẻ không có ai hẳn hoi làm chỗ dựa nên mới dám bắt nạt cô.

Nghĩ như vậy, Đinh Tú Phương càng khóc càng lớn.

Mộ Thanh Nghiên thấy Đinh Tú Phương khóc rào rào, Mộ Tử Khiêm bên cạnh khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng thực hối hận, cô thế nào không suy nghĩ đã nói ra chuyện này?

Dù là chuẩn bị tâm lý cũng quá làm người thương tâm?

Nhưng mà, chuyện để chị gái và Tống Hồng Quảng ly hôn thực sự không thể kéo dài, càng kéo dài chị càng phải chịu tội.

Nhưng cô phải làm sao mới khiến chị hết hy vọng, hoàn toàn thoát khỏi Tống Hồng Quảng đây?

Cô muốn suy nghĩ thật cẩn thận, cô không tin, bằng kinh nghiệm sống phong phú một đời của mình, cô lại không nghĩ ra biện pháp nào.

Mộ Thanh Nghiên quyết định, giúp Mộ Tâm Lan ly hôn là chuyện quan trọng nhất bây giờ, từ đêm nay nhất định phải suy tính cẩn thận.

Đinh Tú Phương khóc một hồi, thấy Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm đều ngây ngốc, trong lòng càng bi thương.

Cuối cùng nhìn thấy đống lớn tiền, bà cũng được an ủi, bây giờ bà đã tìm được biện pháp kiếm tiền, về sau không lo không có tiền giúp đỡ Mộ Tâm Lan. Có tiền làm chỗ dựa, Tâm Lan sẽ không phải chịu khổ quá nhiều.

Không có việc gì, Đinh Tú Phương tự an ủi mình, Mộ Tâm Lan chỉ là quá hiền, so với đến nhà người khác gây chuyện tốt hơn nhiều, từ hôm nay mình phải dạy nó phải kiên định một chút mới có đạo lý.

Về chuyện, Tằng Quế Hương cầm tiền cưới, bà nhất định phải giúp Tâm Lan lấy tiền trở về, trả lại thì tốt, nếu không, coi như cho chó, dù sao Tằng Quế Hương đừng mong bóc lột Tâm Lan.

Như Mộ Thanh Nghiên dự liệu, lúc này căn bản Đinh Tú Phương không nghĩ tới việc để Mộ Tâm Lan ly hôn, bà cảm thấy, không đến mức ấy.

Mẹ chồng Mộ Tâm Lan không tốt, nhưng trên đời này có bao nhiêu mẹ chồng tốt đâu?

Đinh Tú Phương suy nghĩ rõ ràng, lại an ủi Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm, để bọn họ đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi, lúc một mình thu tiền, nghĩ đến 1000 đồng tiền cưới của Mộ Tâm Lan, là đổi bằng tính mạng của Mộ Chính Huy, không nhịn được nước mắt rơi như mưa.

Mộ Thanh Nghiên nhìn trong mắt, cũng không khuyên giải an ủi mẹ. Cô cảm thấy, để mẹ thoải mái khóc một hồi so với nhẫn nhịn tốt cho tinh thần hơn.

Ba giờ rưỡi sáng hôm sau, Đinh Tú Phương vẻ mặt hưng phấn rời giường, giống như ngày hôm qua người khóc rối tinh rối mù không phải là bà.

Tối qua, bà và Mộ Thanh Nghiên định bốn giờ sáng nay mới dậy, nhưng vì đau lòng con gái, bà cố ý để đồng hồ báo thức trước nửa giờ.

Đinh Tú Phương dậy không đến 5 phút, Mộ Thanh Nghiên cũng dậy, nhỏ giọng trách cứ: “Mẹ, mẹ dậy sớm như vậy làm gì? Bốn giờ vẫn kịp.”

Đinh Tú Phương khoát tay: “Mẹ sợ lại ngủ tiếp sẽ ngủ quên, dứt khoát dậy, không có việc gì, dù sao buổi trưa còn có thời gian ngủ trưa.”

“Vâng chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta sẽ không bận như vậy nữa. Còn có, hai ngày nữa chúng ta không bán đậu hũ, đậu ván nữa, chuyển đến bán trưa và bán chiều, như vậy, buổi sáng sẽ thoải mái hơn.”

“Mẹ cũng định vậy. Còn có, Nghiên Nghiên, mẹ nghĩ đợi đến khi con khai giảng, để cho chị con đến hỗ trợ.”

“Vâng, con đồng ý cả hai tay hai chân.” Mộ Thanh Nghiên cũng có suy nghĩ này, vốn cô định vài ngày nữa thương lượng với Đinh Tú Phương, ai biết sau khúc nhạc đệm mất đồ cưới ngày hôm qua, để Đinh Tú Phương tự mình có tâm tư này.

“Ừ, còn có, buổi chiều mẹ định mang chút đồ hấp tương cho chị gái con, thuận tiện thăm nó chút.” Đinh Tú Phương muốn nhanh chóng đề điểm Mộ Tâm Lan, nếu không trong lòng không khỏi lo lắng.

“Đi, nhưng nếu mẹ nhìn thấy cái gì không vừa mắt, tạm thời nhẫn nhịn, mọi việc đều phải hỏi qua ý của chị gái lại nói.” Mộ Thanh Nghiên nói như vậy không phải chủ trương phải ẩn nhẫn, mà là tối hôm qua, cô đã nghĩ ra cách khiến chị gái đồng ý ly hôn với Tống Hồng Quảng, để Đinh Tú Phương ẩn nhẫn, là không muốn đánh rắn động cỏ.

5 giờ rưỡi sáng, ánh nắng đã lên, Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên giống như hôm qua, đẩy xe ba bánh đến chợ.

Có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay hai mẹ con làm buôn bán đâu vào đấy.

Hách Tuệ Như hôm nay cũng định hỗ trợ, từ xa nhìn thấy, dù khách hàng đông như hôm qua, nhưng hai mẹ con vẫn xử lý tốt lắm, lặng lẽ đi về.

Về đến nhà phát hiện ra con trai lớn thích ngủ nướng của mình thế nhưng hôm nay lại dậy sớm.

“Ô, thế nào hôm nay lại dậy sớm như vậy? Chuẩn bị đi xa mua đồ dùng học tập sao? Con có đủ tiền không?” Mấy hôm nay, Tần Vĩ Văn biểu hiện rất tốt, luôn luôn nghiêm túc học bài, hồi phục bộ dáng ưu tú lúc trước.

Hách Tuệ Như cảm giác được an ủi sâu sắc.

Tần Vĩ Văn có chút mất tự nhiên: “Không phải…Con muốn đi hỗ trợ nhà Nghiên Nghiên, đúng rồi, sao hôm nay mẹ không đi?”

“Mẹ mới đi qua, thấy hôm nay bọn họ không cần thiết hỗ trợ, liền quay về. Vĩ Văn, con nói thật với mẹ, chuyện con với Nghiên Nghiên, đến cùng con muốn thế nào? Mẹ thấy con lúc trước thực sự ghét Nghiên Nghiên, thế nào từ hôn xong, con lại….” Hách Tuệ Như thực không hy vọng con trai của mình lại phạm vào sai lầm ngu xuẩn kiểu này: Lúc có thì không quý trọng, mất đi lại luyến tiếc.

Mặt Tần Vĩ Văn đỏ lên, nhanh chóng lừa gạt bà: “Mẹ, mẹ trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều, con cảm thấy lúc trước đối với em ấy thật không phải, hiện tại muốn bồi thường em ấy, mẹ, hiện tại con thật sự muốn đọc sách thật tốt.”

Muốn đọc sách thật tốt là thật, hắn phải mạnh mẽ lên, muốn để Nghiên Nghiên thích hắn.

Hách Tuệ Như vô cùng vui mừng nhìn thấy con trai tuấn tú thông minh của mình, ôn nhu nói: “Vậy là tốt rồi. Nghiên Nghiên nói không sai, các con còn nhỏ, còn không biết tình yêu là gì, chuyện tình cảm, tốt nhất chờ lớn lên lại nói.”

Tần Vĩ Văn nắm tay: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ trở lên ưu tú.”

Như vậy người trong lòng mới thích con.

Hai mẹ con đang tâm sự, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mấy cậu nhóc.

“Tần Vĩ Văn, Tần Vĩ Văn có ở nhà không?”

“Không phải hắn chưa dậy đi?”

“Có khả năng, ngày nghỉ chỉ muốn được ngủ thôi.”

Nghe được tiếng mấy đứa bạn thân cùng lớp, Tần Vĩ Văn cao hứng muốn nhảy lên, nhanh chóng chạy ra ngoài nghênh đón.