Mặt Nại Dương tối sầm lại, sợi dây lý trí cuối cùng cũng bị đứa em trai mà y hết mực yêu thương giật đứt. Y kéo cậu ra khỏi gầm bàn, trực tiếp bế cậu đi thẳng vào phòng nghỉ trưa riêng của mình.
Y quăng Nại Tâm xuống giường, thô bạo kéo caravat trên cổ xuống, vất sang một bên.
Nại Tâm run rẩy, bên tai vang lên tiếng máy móc chỉ có một mình mình nghe được.
Xong. Rước họa vào thân rồi. Nại Tâm bây giờ chỉ muốn tự tát chính mình một cái thật đau. Tất cả đều tại dư âm của mấy ngày trước điều khiển cậu làm ra chuyện kia, đến khi cậu tỉnh ra thì trong miệng cậu đã lấp đầu "sữa" tinh của anh hai mất rồi.
Không được. Nại Tâm thầm nghĩ. Mình không thể để chuyện tương tự diễn ra. Mình phải phản kháng lại.
Nại Tâm vừa định mở miệng ra, chưa kịp nói câu gì thì môi cậu đã bị đôi môi của y bao lấy, lưỡi của y luồn vào khoang miệng nhỏ của cậu, chạm đến từng ngóc ngách trong miệng rồi quấn lấy chiếc lưỡi đang co rúm lại của thiếu niên mà luân đảo, tựa hồ như không bỏ qua bất cứ thứ gì có thể chạm đến.
Cùng lúc ấy, bàn tay to lớn của y luồn qua sau eo cậu, trườn xuống dưới, nắn bóp bờ mông tròn trịa của cậu qua lớp quần bó màu đen. Nhưng chỉ vài giây sau, chính bàn tay ấy xé rách luôn cái quần của cậu, ngay cả chiếc áo sơ mi cũng bị y giật đứt hết cúc, rách không còn một mảnh.
Mọi thứ diễn ra quá dồn dập khiến cho Nại Tâm không trở tay kịp. Tựa như cơn sóng của nhà thơ nữ vô cùng nổi tiếng ở đất nước cờ đỏ sao vàng vả thẳng vào mặt các sĩ tử thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm nay.
Nại Tâm thở hổn hển sau khi được giải thoát ra khỏi nụ hôn như sóng vỗ trập trùng của anh hai, chưa kịp nghĩ bản thân sẽ làm gì tiếp theo thì cơ thể cậu đã bị y lập ngược lại, úp ngực xuống giường, đồng thời hông cũng bị y kéo cao lên.
Nại Dương tách hai cánh mông của em trai ra, nhìn thấy tiểu huyệt hồng hồng đang đóng mở, y liếʍ môi, trực tiếp chọc hai ngón tay của vào trong huyệt động của thiếu niên.
Nại Tâm há hốc mồm. Cơ thể co giật giãy giũa. Cậu rợn tròn mắt, miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ cầu xin.
"Ô ô... Anh hai... đừng mà... xấu xa... chúng ta là anh em... ô ô ~ Đừng động... đau... anh hai... A~"
Nại Dương tựa như không để những lời nói của cậu vào tai. Ngón tay của y mỗi lúc chuyển động lại càng nhanh hơn, cho đến khi cậu không thể nào chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn từ phía sau mà bắn tinh cũng như tiểu huyệt hồng hồng tiết ra dịch ruột non ngày càng nhiều, tràn ra cả bên ngoài thì y mới chịu dứt hai ngón tay của mình ra.
Cậu thút thít nằm phịch xuống giường, miệng không ngừng mấp máy chửi rủa anh trai.
"Hức... anh trai xấu xa...hức hức... em ghét anh... ô ô... Em ghét anh, đồ xấu xa."
Nại Dương nhếch môi, vỗ mạnh vào mông cậu.
"Còn trách anh, em trai dâʍ đãиɠ. Là ai quyến rũ anh trước hả."
"Em không có...hức." Nại Tâm thút thít chối.
Nại Dương một lần nữa vỗ thêm một cái vào cặp mông tròn trịa của cậu, khiến nó đỏ ửng cả lên.
"Còn chối nữa sao. Vậy thì anh phải giáo huấn lại em mới được."
Kéo dươиɠ ѵậŧ to lớn của bản thân sớm đã cứng đến đổ nổi gân xanh tím ra khỏi quần. Y một lần nữa kéo eo cậu lên, để mông cậu chổng lên trời.
Nại Dương cầm dươиɠ ѵậŧ của mình ve vãn trước cửa huyệt xinh đẹp của em trai sau đó liền đẩy mạnh nó vào đến trong, di chuyển nhanh và mạnh, tạo thành những tiếng nhóp nhép dâʍ ɖu͙©.
Nại Tâm hét lên một tiếng, nước miếng trong miệng tiết ra nhiều gấp đôi so với bình thường chảy hết ra ga giường của y.
"Ô... ô... lớn... anh hai... nhanh quá ~ Ô... ô ~ Bỏ ra...không muốn... a a a~."
Một lần nữa, câu nói như mặc định của hệ thống vang lên.
Mắt cậu ngay lập tức phát ra những tia du͙© vọиɠ. Núʍ ѵú trên ngực bỗng nhiên nhạy cảm bất thường, cọ vào ga giường cũng khiến cho cậu phát ra những tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙©. Huyệt động nhỏ nuốt trọn lấy dươиɠ ѵậŧ của y, tựa như không muốn rời xa tiểu cường đại kia một giây nào hết, hoàn toàn trái ngược với lời nói vừa thốt ra khỏi miệng cậu.
Nại Dương nhếch môi cười đầy thỏa mãn, hai bàn tay y giữ chặt lấy eo cậu, chuyển động ngày càng thô bạo hơn.
"Xem ra thân thể của em còn thành thật hơn cái miệng của em đấy, Tiểu Tâm ~."
"Ô... oa... Dương ca... của anh lớn... em sẽ chết mất... đừng... chậm lại... em không chịu nổi... ô ô ~."
Nại Tâm rên lớn, cậu ưỡn cong người, mông cũng vểnh lên cao hơn trước.
Nại Dương vẫn giữ nguyên tốc độ đâm ra rút vào của bản thân, y hơi cúi người xuống, liếʍ liếʍ lỗ tai của em trai, một tay đang giữ hông của y đưa lên phía trước, nắn kéo hạt đậu đỏ của cậu.
"Thế nào... thích chứ ~. Anh so với đám người kia, ai làm em sướиɠ hơn?"
"Ô... a~." Nại Tâm rêи ɾỉ "Anh nói gì vậy... ô ô... em không hiểu... a~ Đừng kéo mà... ô ô... anh hai ~."
Nại Dương nhanh như cắt dựng thẳng người của cậu dậy, tựa như cậu đang ngồi trong lòng mình. Tư thế này có thể làm dươиɠ ѵậŧ của y đâm sâu hơn vào trong huyệt động của em trai. Y kéo mạnh núʍ ѵú của cậu, giọng y vang lên đầy dọa dẫm.
"Tiểu dâʍ đãиɠ còn chối. Đừng tưởng anh không biết ở trường cái huyệt này bị bao nhiêu người thao qua. Nói mau. Anh với đám người kia ai sướиɠ hơn."
Nại Tâm run rẩy, nức nở mấy tiếng, đầu cậu dựa vào bả vai của y, một tay gập lại bám lấy cổ y, tay còn lại đặt lên bàn tay đang kéo ngực cậu nhằm ý ngăn không cho y kéo nữa.
"Anh hai... ô ô ~ Anh hai thao sướиɠ nhất... Dươиɠ ѵậŧ của anh hai... ô... sắp thao nát em rồi... a a a~ Đừng kéo mà ~ Em đau ~."
Như nghe được câu trả lời thỏa mãn, Nại Dương liền dừng lại hành động bạo hành núʍ ѵú của cậu lại, cưng chiều hôn lên má cậu.
"Ngoan lắm. Anh trai sẽ thưởng cho em một món quà ~.""Ô... a... là quà gì a~." Nại Tâm rêи ɾỉ, cậu nhận ra sức đâm của anh trai ngày càng mạnh, tựa như muốn đâm thẳng đến ruột của cậu vậy. Khiến cho cậu phải bám chặt lấy cổ của y nếu không muốn bị ngã về phía trước.
"Em sẽ biết ngay thôi, bé con của anh ~."
Nại Dương bắt lấy môi cậu hôn ngấu nghiến, bàn tay vừa nắn núʍ ѵú của cậu giờ đây chuyển xuống bên dưới, nắm lấy cậu nhỏ của thiếu niên, vuốt lên vuốt xuống.
"Anh hai~." Nại Tâm rêи ɾỉ. Đôi mắt ướt đẫm, đáng thương nhìn y.
"Ngoan~." Y nỉ non, tốc độ vuốt cũng nhanh lên mấy phần.
Nhìn em trai giờ đây như mèo nhỏ chỉ biết rêи ɾỉ cầu xin trong lòng mình. Nại Dương tựa hồ như vui sướиɠ lẫn thỏa mãn.
Ngày ngày nhìn thấy em trai bị nam nhân khác thao, y sắp không chịu nổi nữa rồi. Nếu như không phải hôm nay, em trai chủ động quyến rũ y, đem lại cho y biết bao nhiêu là vui sướиɠ thì y không chắc bản thân sẽ không bóp chết đám người kia đâu. Y mặc kệ bọn họ là con của ai, chỉ cần dám ăn Nại Tâm sau lưng y, y lập tức sẽ đem bọn họ ra băm thành nhiều mảnh.
Động tác đâm chọc của y ngày càng mãnh liệt hơn, bụng cậu bắt đầu nhô lên một mảng không rõ, tựa như muốn thật sự đem cậu thao hỏng.
"Anh hai...ô... a a~ Sâu quá... thẳng đến ruột em rồi... ô ô... Không được... em chịu không nổi... em bắn... a a a a ~~~."
Nại Tâm giãy giụa. Anh hai hung bạo quá. Cảm giác hoàn toàn khác với những người kia. Ô ô, trả lại anh hai ôn nhu trước kia đây.
Cậu bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra giường, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lúc trào ra dính lên bài tay đang nắm lấy "tiểu Tâm" của cậu.
Nại Tâm xụi lơ, không còn sức lực mà ngã xuống phía trước nhưng rất nhanh cơ thể liền bị y ôm lấy, ghì chặt vào l*иg ngực y.
"Tiểu Tâm, anh yêu em~." Nại Dương thúc mạnh, cắn một cái vào cổ cậu.
Y đẩy thêm vài cái rồi bắn thẳng vào bên trong cậu, lấp đầy huyệt động mềm mại. Nại Dương rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi động nhỏ, nhìn xuống bản thân vậy chưa bắn ra hết, y liền đưa dươиɠ ѵậŧ lên miệng của cậu, ấn nó vào bên trong, bắn hết vào trong miệng lớn của cậu.
Thỏa mãn nhìn em trai giờ đây từ trên xuống dưới đều mang hương vị của mình, Nại Dương liếʍ liếʍ môi, nói vào tai cậu.
"Thích món quà của anh chứ ~?"
Nại Tâm mơ mơ màng màng, nuốt hết số tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa được y bắn vào trong miệng, cậu đưa tay ra trước mông, kéo nhẹ nó sang một bên, làm cho số tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ồ ạt trào ra bên ngoài nhiều hơn.
"Thích a~. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh hai thật nhiều, thật ấm. Muốn dươиɠ ѵậŧ của anh hai một lần nữa thao em a~."
"Hảo." Nại Dương bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị, y lật người cậu lại, nâng hai chân cậu đặt lên vai, đem dươиɠ ѵậŧ vừa xịu xuống của mình vì lời nói của cậu mà căng cứng thêm một một lần nữa đút vào trong. "Hôm nay anh hai sẽ thao chết em, tiểu dâʍ đãиɠ."
Tiếng rêи ɾỉ một lần nữa vang trên trong phòng nghỉ trưa của phó chủ tịch. Chẳng biết họ làm bao lâu, khi Nại Tâm tỉnh lại do kiệt sức thì trời đã bắt đầu ngả sang màu vàng sậm và bản thân thì đang năm trên ga giường đã được thay mới cùng với chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh hai trên người.
Nại Tâm dụi dụi mắt, cậu ngồi dậy, vừa đặt một chân xuống đất thì.
"Rầm"
Khóe miệng Nại Tâm co giật. Đây là lần đầu tiên cậu không thể đi nổi sau những cuộc tɧác ɭoạи gượng ép. Chẳng phải Cúc hoa liên chi bảo sau khi ngừng kích hoạt sẽ giúp cậu đi lại bình thường hay sao? Tại sao bây giờ cậu lại không đứng lên nổi thế này? Chẳng lẽ nó hết hạn sử dụng rồi?
"Em dậy rồi?" Một giọng nói ôn nhu phát ra từ phía cửa.
Nại Dương đi vừa phía cậu, bế cậu lên đặt lại lên giường, lo lắng hỏi "Em không sao chứ? Sao lại tự tiện xuống giường như vậy? Đứa ngốc."
Nại Tâm ấm ức bĩu môi. Đấm nhẹ vào ngực y.
"Anh đáng ghét. Giờ em không xuống giường nổi nữa rồi. Tất cả đều tại anh."
Nại Dương bật cười, nắm lấy bàn tay vừa đánh mình, hôn nhẹ lên nó.
"Đứa ngốc, còn trách anh. Là ai hết lần này đến lần khác quyến rũ anh hả."
"Em... em không có." Nại Tâm đỏ bừng mặt, trợn mắt, phồng má quay ngoắt sang hướng khác.
Bỗng nhiên cậu nhớ ra điều gì đó, Nại Tâm liền quay đầu lại, nhìn y bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
"Tại sao anh biết em ở trường bị nam nhân khác thao?"
Khóe môi y ngay lập tức cong lên đầy quỷ dị, y hôn một cái "chóc" lên môi cậu rồi nói "Đứa ngốc, em đừng quên 30% cái trường của em là do ai bỏ tiền ra. Đừng nói đến nơi có camera, mọi ngóc ngách của trường này anh đều biết hết. Thế nên dù em ở đâu, làm gì, anh cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay."
Mặt mày Nại Tâm ngay lập tức tái mép. Mẹ ơi. Hãy nói với cậu là y đang đùa đi. Chi tiết này cậu không hề được hệ thống nhắc đến cũng như trong truyện cũng không có mô tả a.
Tay chân Nại Tâm ngay lập tức luống ca luống cuống, lắp bắp. "Anh... chuyện kia... em... không phải như anh nghĩ đâu... em..."
Hai chữ "bị ép" chưa kịp nói ra đã bị y chặn bằng một nụ hôn. Nại Dương nhìn cậu cười sủng nịnh, nhẹ nhàng nói.
"Anh biết em định nói gì. Đám người kia anh tạm thời tha cho bọn họ. Dù sao thì bọn họ chưa thật sự làm tổn hại gì đến em cả, với cả bọn họ cũng là con của những tập đoàn đang liên kết với gia đình ta hiện giờ, gây sự cũng không phải chuyện dễ chịu gì."
"Anh thật sự không để bụng?" Nại Tâm len lén nhìn y, lòng đầy bất an.
"Tất nhiên là có rồi." Nại Dương híp mắt mỉm cười. "Nhưng anh sẽ không làm gì họ đâu. Hiện tại là chưa."
A. Anh hai thật quá đáng sợ. Giờ cậu có thể chạy được không? Có một anh trai phúc hắc ngụy ôn nhu ngày ngày bên cạnh thế này sao cậu sống nổi hả trời ơi.
Hết Chương 8.
Góc Tâm Sự: 1 từ thôi Chán! Chán quá mọi người ạ. Kì này thì chỉ có ăn Ỷ Thiên Chổi từ vị trí của mẹ và nghe Nại Hà Kinh từ vị trí từ ba mất thôi. Thì chuyện là nay Ly lướt facebook thấy có cái bài đăng tặng điện thoại iPhone ý mà cái dòng nghèo rớt mòng tơi nghèo rơi nước mắm như Ly thì mê chữ ê kéo dài xong là Ly vào nhắn tin liền, sau khi nhắn được một hồi đưa thông tin các thứ xong là chị ý bảo 3 ngày nữa máy về nha em đấy thế là mọi người biết Ly làm gì hông. Ly đi khoe từ đầu xóm đến cuối xóm mà không quan tâm máy nó đã về chưa mọi người ạ. Cái rồi mai lại chị ý nhắn bảo là em cần phải mua mã để bên chỗ giao hàng ngta làm bảo hiểm cho máy để có gì máy bể hay này nọ thì ngta chịu trách nhiệm với chỉ đưa số điện thoại anh shipper (đồng loã) thế là Ly qua Zalo nhắn tin xác nhận liền thế là nói chuyện 1 hồi thì Ly tin luôn cái Ly mua card 300k viettel á mọi người (nhớ lại mà thầm nghĩ bản thân thật ngu ngốc tiếc tiền quá giời) nếu mọi người nghĩ đó là tiền của Ly thì sai rồi tiền đó là tiền Ly đóng tiền học mà chưa đóng được đó mọi người xong là Ly đưa lấy mã rồi gửi cho anh shipper rồi tối hôm đó ảnh lại gọi bảo Ly là đóng tiền thêm 1 khoản nữa thì máy mới về tổng là thêm 500k đó thế là Ly hỏi 500k tiền gì vạy anh ảnh nói tiền nhận diện khuôn mặt để xác nhận có phải đúng người không cái Ly không chịu Ly bảo Ly hết tiền gòi anh thông cảm gửi cho anh cái máy bỏ qua bước này nha anh cái ảnh bảo hỏi chị Lý(cái chị lừa đảo) nha em Ly hỏi chỉ năng nỉ chỉ mà chỉ không chịu cái Ly đòi lại tiền để Ly đóng tiền học chứ cô hối rồi chỉ cứ ừm ừ bảo tí chị đưa xong tí chị ý block mình mọi người ạ nghĩ lại mà thấy tức vì Ly lúc đó quá ngu, tham😿. Nếu bạn nào hỏi Ly có nói với mẹ chưa thì câu trả lời là chưa hoặc nói cách khác là không dám đó mọi người vì cách đây 2 ngày là Ly có đi lên nhà nội Ly lấy tiền về cho mẹ cái lỡ làm rớt 50k cái bị chửi tơi bời luôn xém bị ăn ỷ thiên chổi luôn ớ mà mọi người nghĩ đi mất 50k đã vậy, mà Ly còn nói Ly bị ngta lừa mất 300k đóng tiền học thì mọi người thử nghĩ mọi người đã dám nói chưa chứ đừng nói 1 người sợ đau như Ly mà đi nói😢. Buồn quá😞