Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 32: Chiến Hoàng Viêm!

Chu Vũ Huyên muốn nói gì đó, nhưng lại dừng lại.

Chuyện lúc trước vì cô mà ra, Diệp Tinh không trộm điện thoại lại bị cô vu oan, cuối cùng Trần Dương bị đánh, nếu như đứng ở góc độ của Diệp Tinh, Diệp Tinh cũng không sai, cho dù ai dưới tình huống đó cũng sẽ tức giận.

Trần Hải một khi ra tay, đối thủ hầu như đều trọng thương, mặc dù không chết được, nhưng rất có thể sẽ ở nằm viện mấy tháng, cô vừa định bảo Trần Hải nương tay một chút.

Nhưng nghĩ đến thái độ của Diệp Tinh với cô lúc trước, lời đến miệng liền nuốt trở về.

"Cùng lắm sau khi bị thương đưa nhiều tiền viện phí hơn là được." trong lòng Chu Vũ Huyên thầm nghĩ.

"Huấn luyện viên, ông cứ nhìn Trần Hải ra tay với chàng trai này như vậy?” Bên kia, một người sau lưng Hoàng Viêm tò mò hỏi.

Trần Hải luyệnBát Cực hơn năm mươi năm, mà Diệp Tinh chỉ là một thanh niên vẫn chưa tới hai mươi tuổi.

"Yên tâm, muốn đánh bại Diệp Tinh không dễ dàng như vậy." Hoàng Viêm dửng dưng cười nói.

Tuy ông ta có hứng thú xem chiến đấu, nhưng bỗng nhiên nụ cười cảu ông ta cứng lại, trong mắt lộ ra một vẻ khó tin.

Trong khu vực chiến đấu, Trần Hải mở hai tay ra rồi nắm lại, hai quả đấm huy động như cái búa, trực tiếp đấm về phía Diệp Tinh.

Đối mặt công kích này, Diệp Tinh cũng đưa ra quả đấm của mình.

Hai bàn tay trên không trung trực tiếp va chạm.

"Rầm!"

Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả mọi người đều đang xemchiến đấu, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, thân thể Diệp Tinh không thay đổi, nhưng sắc mặt Trần Hải bỗng nhiên đại biến, nhanh chóng thu hồi quả đấm mình, mà một quyền của Diệp Tinh hoàn toàn đập vào trên mình hắn.

Trần Hải đυ.ng phải công kích, toàn bộ thân chịu một quyền này không ngừng lui về sau, thậm chí lùi lại hai mươi mấy bước mới ngừng lại.

Sắc mặt ông ta vô cùng nhợt nhạt, nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt lại có một chút kinh hãi.

Vừa rồi ông cảm thấy nắm đấm của mình như đánh vào một tòa núi sắt vậy, hơn nữa bị phản chấn cực lớn, nếu không phải ông ta kịp thời rút lui đồng thời liên tục lùi lại để giảm lực xung kích, đoán chừng toàn bộ xương tay phải sẽ bị đánh gãy.

"Ha ha, nhóc con, dám liều mạng đối quyền cùng ba tôi?" Xa xa, Trần Dương đang đứng bên cạnh Chu Vũ Huyên cười to, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, nhưng anh ta nín lặng ngay lập tức, khó tin nhìn trận đấu phía xa.

Người ba vô địch trong lòng anh ta bị một quyền đẩy lui hai mươi mấy bước!

"Cái gì? Chú Hải bị đánh lui?"

"Sao có thể? Người bình thường đυ.ng phải quả đấm của chú Hải, xương cũng sẽ bị đnáh gãy, căn bản không có bất kỳ khả năng ngăn cản."

. . .

Từng tiếng kinh hô vang lên.

Mặt Chu Vũ Huyên cũng đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn trận đấu trước mắt.

Trần Hải không cso khả năng nương tay, nói cách khác, chàng trai trước mắt này nhìn không tới hai mươi tuổi còn lợi hại hơn một người luyện tập Bát Cực quyền năm mươi năm!

"Huấn luyện viên, sức mạnh của chàng trai này thật lớn.” Hai người sau lưng Hoàng Viêm thấy vậy kinh ngạc nói: "Quân đội chúng ta trừ cậu và hai người khác, dường như không ai là đối thủ của cậu ta."

"Tôi cũng có chút xem nhẹ cậu ta." Hoàng Viêm gật đầu một cái, ngay sau đó trong mắt lại lộ ra một chút khó hiểu, trực tiếp đi ra.

Lúc này Diệp Tinh đánh lui Trần Hải, mặt mũi bình tĩnh.

"Trần Hải này quả nhiên có chút bản lĩnh, nếu là lúc mới vừa tiến vào núi Trường Bạch, mình tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta."

Hiện tại cảnh giới Luyện Thể của hắn đạt tới tầng thứ ba, sức mạnh lớn tới mức nào? tuy thực lực của Trần Hải mạnh, nhưng vẫn kém hơn hắn một khoảng lớn.

Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi về phía Trần Hải.

"Diệp Tinh." Đột nhiên Hoàng Viêm lại chặn đường.

"Hoàng Viêm, ông muốn ra mặt vì Trần Hải?" Diệp Tinh trầm giọng nói.

"Không phải!" Hoàng Viêm lắc đầu một cái, nói: "Việc của cậu và Trần Hải không liên quan tới tôi, nhưng tôi muốn đấu với cậu một trận."

Trong mắt ông ta lộ ra một tia sáng, nói: "Mới mấy ngày không gặp, thực lực của cậu lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Xem ra là lúc trước cậu giấu giếm thực lực."

Trong mắt Hoàng Viêm tràn đầy chiến ý, thời gian dài như vậy, ông ta không có đối thủ, đã sớm ngứa tay.

"Thế nào? Có chấp nhận hay không?"

"Được." hơi do dự một chút, Diệp Tinh liền gật đầu một cái.

Đây chính là thách đấu với chiến hoàng tương lai, trước đây Hoàng Viêm ẩn giấu thực lực, hắn cũng muốn nhìn một chút Hoàng Viêm hiện tại thực lực như thế nào?

"Ha ha, sảng khoái!" Hoàng Viêm cười to nói.

Oanh!

Nháy mắt, toàn bộ khí thế trên người ông ta đại biến.

Đôi mắt dường như có ánh sáng chớp động, hai bên huyệt Thái dương gồ cao lên, cwo bắp cả người ông ta bành trướng, trông rất có sức bật.

Hoàng Viêm nhìn về phía Diệp Tinh, hai tay hoá thành móng vuốt, trực tiếp nhào về phía hắn, trong đó còn kèm theo khí thế cực kỳ khủng bố dao động, giống như mãnh hổ vậy.

"Khí thế thật là mạnh mẽ!" trong lòng Diệp Tinh rùng mình, hai nắm đấm huy động, ngăn cản công kích.

Hai người trên không trung nhanh chóng tiếp xúc, Diệp Tinh cảm thấy như có hai cái móc sắt hung hăng đập vào nắm đấm của mình

"Sức mạnh này dường như không yếu hơn mình." Diệp Tinh thầm nói, gia tăng sưc mạnh trong tay

Hắn cũng không dùng toàn lực.

Nhưng mà ở lúc hắn gia tăng lực lượng sau đó, hai tay Hoàng Viêm lực lượng cũng nhanh chóng gia tăng.

Hiển nhiên, vừa rồi Hoàng Viêm vẫn thu liễm sức mạnh.

Mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, sức mạnh của Diệp Tinh đã tăng tới cực hạn, nhưng sức mạnh của Hoàng Viêm vẫn không thấp hơn hắn chút nào, đυ.ng vào nhau, Diệp Tinh thậm chí cảm thấy nắm đấm mơ hồ có cảm giác đau đớn.

"Không nghĩ tới trước khi tận thế giáng xuống, thân thể Hoàng Viêm lại mạnh như vậy!" hiển nhiên trong lòng Diệp Tinh bị kinh sợ.

Nhưng hắn khϊếp sợ, lúc này Hoàng Viêm trong lòng cũng cực kỳ chấn động.

Ông ta trời sinh thần lực, lại tiến vào quân đội không ngừng tôi luyện nhiều năm, tinh thông tất cả loại võ thuật, nhưng cái tên Diệp Tinh này lại chỉ yếu hơn ông một chút.

Có điều, lúc này trong mắt Hoàng Viêm lộ rõ ra vẻ hưng phấn.

"Rầm!" Lại là một lần va chạm, Hoàng Viêm bỗng nhiên hóa trảo là quyền, hung hăng tấn công.

Gió theo quyền vù vù vang lên, mơ hồ có tiếng sấm rền chói tai.

Đối mặt với phương thức chiến đấu bỗng nhiên biến hóa, Diệp Tinh lại không chút hoang mang, hai chân trên mặt đất di chuyển theo một quỹ tích kỳ quái, tùy tiện tránh thoát khỏi công kích của Hoàng Viêm.

Kiếp trước hắn tu luyện rất nhiều công pháp chiến đấu cơ sở, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

"Ba." Phía xa, Trần Dương nhanh chóng chạy tới trước mặt ba mình, lo lắng nói.

Đám người Chu Vũ Huyên cũng vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Hải, bọn họ cũng không biết nói gì.

Vốn tưởng rằng Trần Hải có thể dễ dàng đánh bại Diệp Tinh, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

"Ba không sao." Trần Hải miễn cưỡng nuốt máu đen trong miệng xuống, không biểu hiện ra, ánh mắt ông ta nhìn về trận đấu phía xa.

Trên đất bằng, Diệp Tinh và Hoàng Viêm di chuyển trong một phạm vi nhỏ, chiêu thức chiến đấu đang biến hóa, nhìn rất chậm, giống như đang diễn luyện vậy.

Cho dù là người bình thường có vẻ như cũng có thể thi triển ra.

"Đây là binh vương cao cấp, thực lực lấy một địch trăm sao? Vậy mà Diệp Tinh lại có thể cùng binh vương cao cấp chiến thành ngang tay?"

"Tôi không nhìn ra hai người chiến đấu có chỗ nào lợi hại!"

"Tôi cũng không nhìn ra."

. . .

Mấy người nhìn chiến đấu không nhịn được nói, cái này giống như người bình thường chiến đấu vậy.

"Mọi người xem mặt đất!" Bỗng nhiên, một người trong đó kinh ngạc hô lên.

Nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía mặt đất, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một chút kinh hãi.

Lúc này mặt đất lại xuất hiện từng vết nứt thật nhỏ, hơn nữa mỗi một lần Diệp Tinh và Hoàng Viêm đạp chân xuống, vết nứt này liền nhanh chóng xuất hiện.

Một cước đạp bể mặt đất nham thạch, đây là lực lượng kinh khủng đến nhường nào!