Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 5: Căn bệnh quái ác

Lâm Sơ Nguyệt tròn mắt không tin nổi, Tiêu Thế Tu lại nói tiếp:

"Chuyện tôi đóng giả thành một kẻ tàn phế, không được nói cho ai biết, nếu không tôi nhất định sẽ ném cô cho chó sói ăn thịt!"

Ánh mắt của Tiêu Thế Tu chuyển sang lạnh lùng, băng giá.

Lâm Sơ Nguyệt đang định phản bác thì Tiêu Thế Tu đột ngột ôm đầu, hai hàng lông mày siết chặt lại với nhau, vẻ mặt dường như rất đau đớn.

"Anh bị làm sao thế?"

Tiêu Thế Tu hất mạnh tay cô ra, sau đó lùi lại, giống như là hắt hủi. Đôi mắt anh bất chợt thay đổi, vằn lên tia máu rất đáng sợ...

"Đừng lại gần tôi!" Anh gầm lên một tiếng.

Lâm Sơ Nguyệt không hiểu tại sao thái độ của anh đột ngột trở nên gay gắt thế, trong khi đáng lẽ cô mới là người thể hiện điều đó vì bị bỏ rơi, bẽ mặt trong hôn lễ chứ?

Chóp mũi Lâm Sơ Nguyệt bỗng ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, cô nhớ tới lúc chiều, Tiêu Thế Tu còn bị thương...Lâm Sơ Nguyệt có một điểm yếu là dù ai bị thương cô cũng đều chạy chữa, cho dù là bọn họ từng nói những điều không tốt về cô đi chăng nữa...

"Để tôi xem cho nhé?"

Lâm Sơ Nguyệt vừa định lại gần anh, Tiêu Thế Tu đã lườm cô một cái, sau đó anh cầm lấy chiếc bình hoa ở trên bàn, ném thằng nó xuống đất, vô tình mảnh vỡ bắn ra, cứa vào chân của Lâm Sơ Nguyệt.

"Choang!"

"Khốn kiếp! Đừng lại gần tôi!" Tiêu Thế Tu giận dữ, quát tháo rất đáng sợ.

Lâm Sơ Nguyệt lùi lại một bước, nhìn anh không khác gì một con hổ dữ, đúng lúc này quản gia Ngô nghe thấy âm thanh lớn, ông ta không gõ cửa mà vội vã vào thẳng bên trong.

"Thiếu gia!"

Ông ta vừa nhìn đã biết anh đang lên cơn, quản gia Ngô lớn tiếng gọi mấy người vệ sĩ cao to tới nhằm chế trụ Tiêu Thế Tu lại, nhưng anh rất khỏe, đặc biệt khi lên cơn rất hung hãn. Tiêu Thế Tu bình thường thể lực đã hơn người, chẳng qua vì che giấu làm kẻ tàn phế, bây giờ khi phát bệnh, anh trở thành một người hoàn toàn mất đi lý trí, dễ dàng quật ngã đám bảo vệ xung quanh.

Lâm Sơ Nguyệt nhìn tỉnh cảnh trước mắt, lại nhìn xuống vết cứa trên chân mình, đắn đo một lúc, cô sợ khi lại gần Tiêu Thế Tu, anh sẽ làm cô bị thương. Nhưng ban nãy Lâm Sơ Nguyệt đã ngửi thấy mùi thuốc trên người anh, theo như kinh nghiệm của cô thì Tiêu Thế Tu bị mắc bệnh rối loạn giấc ngủ...

Căn bệnh này khi phát tác, liền trở thành một người hoàn toàn khác, rất hung hăng đáng sợ. Lâm Sơ Nguyệt thấy đám vệ sĩ đã bị anh đánh ngã hết xuống đất, nằm la liệt rêи ɾỉ, còn quản gia Ngô, sắc mặt cũng tái xanh, ông ta sợ hãi, run rẩy không biết nên làm gì.

Tiêu Thế Tu quắc mắt nhìn ông ta, chậm rãi tiến đến từng bước, quản gia Ngô hoảng hốt lùi lại, đôi môi lắp ba lắp bắp:

"Thiếu...thiếu gia..."

Lâm Sơ Nguyệt cắn môi, quyết định lao tới, chắn trước mặt quản gia Ngô.

"Nguy hiểm lắm..." Ông ta sợ hãi, run rẩy nói với Lâm Sơ Nguyệt.

Tiêu Thế Tu dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô. Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên ôm chầm lấy thắt lưng anh, sau đó lấy ngân châm, châm vào mấy huyệt trên người anh.

Tiêu Thế Tu ban đầu còn chưa thích ứng được, hai bàn tay bóp chặt lấy bả vai cô. Lâm Sơ Nguyệt cảm giác vai mình sắp bị anh bóp gãy đến nơi, nhưng cô vẫn kiên trì châm cứu cho anh. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, kì lạ là khi nhìn vào đôi mắt ấy, Tiêu Thế Tu bỗng nhiên cảm thấy bình ổn hơn...

"Thả lỏng một chút, cứ tin tưởng ở tôi..."

Lâm Sơ Nguyệt dịu dàng lên tiếng, ánh mắt anh dần trở nên bớt hung hãn, Tiêu Thế Tu thả lỏng người, từ bóp lấy bả vai cô, hai cánh tay giờ chuyển sang ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt.

Gương mặt anh vùi vào phần cổ trắng nõn của cô, Tiêu Thế Tu hít sâu mùi hương ngọt ngào này một cái, cảm giác rất thoải mái dễ chịu, anh vô thức há miệng, cắn một cái lên hõm cổ cô.

"Ưʍ..."

Lâm Sơ Nguyệt hơi giật mình, may mà anh không cắn mạnh, Tiêu Thế Tu cảm nhận da thịt mềm mại trong miệng mình, tâm trí dần thả lỏng, còn dùng răng day qua day lại như thưởng thức mỹ vị.

Cô nhịn xuống, vì anh đang phát bệnh nên để cho anh tùy ý cắn, nếu là bình thường thì Lâm Sơ Nguyệt đã đạp anh sang một bên rồi.

"Lâm Sơ Nguyệt...ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không vạch trần thân phận gả thay của cô."

Một lúc sau, Tiêu Thế Tu chợt lên tiếng, anh đã lấy lại được thần trí, nhanh chóng trở về là một người lạnh lùng, thấu đáo...

Người phụ nữ này mang một sức hút kì lạ khiến anh bình tâm hơn, Tiêu Thế Tu tội gì không giữ cô lại?

Lâm Sơ Nguyệt không ngờ anh lại biết thân phận của mình, cô cắn môi không đáp, Tiêu Thế Tu vuốt ve vòng eo nhỏ của cô, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Lâm Sơ Nguyệt:

"Lâm Sơ Nguyệt, suy nghĩ cho kĩ nhé, chỉ cần tôi phất tay một cái là chuyện gì cũng có thể làm. Nhưng nếu cô đồng ý ở bên cạnh tôi, làm người phụ nữ của Tiêu Thế Tu tôi, tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi, hay là bị ai bắt nạt."

Cô như cũ không trả lời, Tiêu Thế Tu cũng không dồn ép mà chậm rãi nhắm mắt, thả lỏng cơ thể mà chìm vào giấc ngủ...

Quản gia Ngô đứng trơ như trời trồng, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta được thấy có người chế ngự được anh. Như mọi khi, phải rất vất vả lắm mới khống chế được căn bệnh này của anh, vậy mà hôm nay anh không cần phải uống thuốc, chỉ cần ôm Lâm Sơ Nguyệt một cái là đã ổn.

Ông ta không biết cô lén lấy ngân châm, châm cứu cho anh. Tiêu Thế Tu đứng bất động, cả cơ thể đổ ập về phía cô, Lâm Sơ Nguyệt không chống đỡ được, thân người vì thế mà lảo đảo...

Quản gia Ngô vội vàng chạy đến đỡ lấy anh, nhưng cả người Tiêu Thế Tu cứ như là con mực, ôm chặt cô không rời.

"Không thể tin được, thiếu gia ngủ rồi..."

Ông ta kinh ngạc thốt lên, nhìn cô nói:

"Đây là lần đầu thiếu gia không cần dùng thuốc mà vẫn ngủ được."

Lâm Sơ Nguyệt bị anh ôm chặt cứng, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm xem anh ngủ hay thức. Quản gia Ngô lại lén kín đáo liếc nhìn cô, lên tiếng:

"Thiếu phu nhân, phiền phu nhân chăm sóc cho thiếu gia nhé, tôi xin phép ra ngoài ạ..."

Ông ta gọi mấy người lôi những tên vệ sĩ đang bất tỉnh nhân sự trên đất ra ngoài. Còn Lâm Sơ Nguyệt thì đờ đẫn, đại não còn chưa "load" hết được lời ông ta nói.

Thiếu phu nhân?

Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Thế Tu ôm cô rất chặt, đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt chẳng thể nào cựa quậy nổi, hơi thở nóng rẫy, ổn định phả vào phần gáy cô. Lâm Sơ Nguyệt bất giác đỏ mặt, có chút không tự nhiên, dù sao cô cũng là xử nữ, lần đầu gần gũi với đàn ông đến như vậy, khó tránh khỏi ngại ngùng...

Lâm Sơ Nguyệt không biết trước mắt còn phải đối mặt với điều gì nữa đây? Tiêu Thế Tu còn mắc bệnh, mỗi khi lên cơn liền rất đáng sợ, ở bên cạnh anh thế này, cô sợ hãi không kém. Chẳng lẽ đó là lý do mà Tiêu gia gấp gáp chuẩn bị hôn lễ cho con trai của họ hay sao? Một người như anh, tuy rằng bình thường rất điển trai, có khí chất và sức khỏe nhưng khi lên cơn, ai đảm bảo anh sẽ không làm hại những người xung quanh chứ?

Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như mình đang ở trong hang cọp, cô rùng mình một cái, cả một ngày mệt mỏi, gặp bao nhiêu chuyện, hiện tại nằm trong vòng tay của Tiêu Thế Tu, hai mí mắt cô cũng dần trĩu nặng...

Giây lát sau, Lâm Sơ Nguyệt theo anh chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, vầng trăng sáng vành vạnh, trong căn phòng yên ắng, hai thân hình ôm chặt lấy nhau, bao quanh là cánh hoa hồng đỏ rực, giống như là đôi tình nhân đang yêu…