Đỗ Cửu đoán không sai, thật sự Chu Tề và Chu Nguy chờ bên ngoài rất sốt ruột, vừa thấy bọn họ đi ra từ cửa ngầm đã lập tức qua đón, Chu Tề theo thói quen đưa tay định bế Hắc thành chủ từ tay Đỗ Cửu nhưng bị y xem như không khí lướt qua, đặt Hắc thành chủ lên xe lăn Chu Nguy vừa đẩy tới.
Hắc thành chủ cong cong môi, đợi nhìn Đỗ Cửu thu xếp cho hắn xong mới dò hỏi chuyện về thích khách.
"Bẩm chủ tử, thích khách kia đã được đưa đi thẩm vấn, nhưng mà thân phận của cô ta đã được tra ra, là con gái Trác Sơn, Trác Huyên." Chu Tề đáp.
Con gái Trác Sơn, khó trách, đây là báo thù cho cha.
Đỗ Cửu hiểu được, nhưng mà cái tên Trác Sơn nhìn như kiêu ngạo này hóa ra đối xử không tệ với con nối dõi, nếu không dưới tình huống này trốn đi thật xa mai danh ẩn tích còn không kịp, ai lại còn lo lắng chạy tới báo thù cho cha, chỉ là đầu óc cô nương này không sáng suốt cho lắm, ngay cả cha cô cũng là bại tướng dưới tay y thì cô sao có thể báo thù thành công được.
Còn về vì sao một cô nương nhỏ nhoi thế kia có thể lẻn vào thành Hắc Thổ suôn sẻ, còn mò được vào viện của Hắc thành chủ, có phải Hắc thành chủ đã biết được từ trước nhưng cố ý mặc kệ thả dây dài câu cá lớn vân vân trong lòng Đỗ Cửu hiểu thì hiểu đó, nhưng góc nhìn của Bạch thành chủ lại không giống ai, không mấy quan tâm bình luận: "Kỹ thuật giấu hơi thở không tồi."
Có thể khiến y không cảm thấy được chút gì trước đó đúng thật là xứng một câu không tồi này.
Hắc thành chủ gật đầu: "Trác Huyên này tuy là con gái Trác Sơn nhưng lại bái đảo chủ đảo Tiêu Dao cầm thánh Phong Lãnh Chi làm thầy, nàng đúng là có được mấy phần chân truyền. Quyết đấu sinh tử được mất nhờ trời, không ngờ được nàng sẽ từ ngàn dặm xa xôi về trả thù, xem ra còn chưa học được tính tình của cầm thánh."
Đồ đệ cầm thánh, thảo nào.
Đỗ Cửu ngộ ra, đảo Tiêu Dao trước giờ vừa chính vừa tà, hay nói đúng hơn là không quan tâm chính hay tà, chỉ cần có duyên, vừa mắt thì cho dù là con gái của giáo chủ ma giáo cũng chấp nhận thu làm đồ đệ, không vừa mắt thì cho dù là con trai yêu quý kỳ tài ngút trời của chưởng môn hay hoàng tử công chúa cũng sẽ không thèm để ý.
Nhưng mà chuyện con gái Trác Sơn bái cầm thánh làm thầy này lần đầu y nghe thấy, tuy rằng Bạch thành chủ một lòng luyện võ không màn thế sự nhưng một ít tin tức quan trọng vẫn biết được, lại chưa từng nghe chuyện cầm thánh thu con gái giáo chủ ma giáo làm đồ đệ.
Nhưng nhớ tới tính cách cầm thánh thì cũng hiểu được, đệ tử nhánh chính hay còn gọi là đệ tử hạch tâm của đảo Tiêu Dao có 7 người, đúng đó, là 7 người gánh cả một phái, bảy người này mỗi người thông thạo một thần thông khác nhau, hay nói đúng hơn là một môn nghệ thuật, cầm kỳ thi họa hoa điểu trà.
Nghe ra thì không giống người trong võ lâm mà lại giống nho sĩ phong nhã, nhưng đúng thật là bảy loại này.
Trong đó cầm là chủ, trừ khi ngoài ý muốn thì mỗi đời cầm thánh đều sẽ là đảo chủ đảo Tiêu Dao, cầm thánh đời này tên Phong Lãnh Chi, là con gái của cầm thánh đời trước, từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên luyện tới cảnh giới cầm thánh còn sớm hơn cha mình tận 3 năm.
Tính tình Phong Lãnh Chi và Bạch thành chủ có mấy phần giống nhau, đều có yêu thích si mê tới gần như bỏ mặc mọi thứ, hoặc nên nói là bảy đệ tử hạch tâm phái Tiêu Dao đều là loại người này, đều quên ăn quên ngủ tu luyện môn của mình, thế nên cho dù võ công bọn họ cao thâm nhưng trong suốt chiều dài võ học lại không có mấy người bước tới được tông sư, thậm chí nửa bước tông sư cũng cực kỳ ít ỏi.
Nhưng mà người có tiếp xúc với họ đều sẽ không xem thường bọn họ, càng sẽ không xem thường bảy môn mà trong mắt võ lâm nhân sĩ chỉ là cửa phụ này, một khi đối đầu bất cẩn giây lát sẽ lọt bẫy ngay.
Mà đảo Tiêu Dao cũng không quá bận tâm chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ lại kết bạn với khắp thiên hạ, thậm chí ngay cả quan viên triều đình đều sẽ nể mặt họ ít phần.
Mười năm trước Phong Lãnh Chi lui về sống trên đảo Tiêu Dao, cực kỳ ít ra khỏi đảo, Trác Huyên là đệ tử của bà đương nhiên sẽ không ai cố ý truyền ra.
Nếu Trác Sơn kia thương con gái mình còn sẽ che giấu thêm, vì con gái dọn sẵn một đường lui đề phòng bất trắc.
Chỉ là lão không ngờ được bản thân vừa chết thì Trác Huyên từ đảo Tiểu Dao xa xôi đã vội đạp nước tới báo thù cho mình, chuyện này nói không ai xen vào quấy phá thì khó mà tin.
Đỗ Cửu nghĩ tới đây bèn nói với Hắc thành chủ: "Chuyện này để ngươi lo."
Theo lý thì người Trác Huyên muốn ám sát là y nên để y xử mới đúng, nhưng trước đó cô không làm gì được y mà suýt nữa lại hại Hắc thành chủ, dĩ nhiên nên giao cho hắn xử lý, thứ hai là y tin tưởng vào năng lực của Hắc thành chủ, y không rành mấy chuyện quanh co trong ngoài này, chi bằng cứ giao cho hắn, y tin hắn sẽ giải quyết đâu ra đấy!
Phần này y vẫn tự biết lấy mình nên không ra vẻ, thước có dài có ngắn, mỗi người đều có sở trường riêng, y không biết tính toán thì chẳng bằng giao cho người giỏi làm vậy.
Hắc thành chủ ra vẻ nghiêm túc: "Bạch huynh cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho huynh một câu trả lời."
Nói rồi gật đầu với Chu Tề Chu Nguy, hai người nhận lệnh rời đi.
Vì vậy tiếp tới dĩ nhiên Đỗ Cửu ở lại thành Hắc Thổ, Thanh Sương vốn nghe lệnh y chuẩn bị hành lý vừa nghe thấy vậy cũng bày ra vẻ mặt "ta chắc mẩm là vậy mà", Đỗ Cửu hiếm khi lại thấy khốn khó thêm lần nữa.
Đỗ Cửu ở lại chuyến này ở thẳng từ hạ cho tới đông, tốn nửa năm trời nửa con cổ tàn kia của Hắc thành chủ cuối cùng cũng nuôi khỏe mà trở lại trong người hắn.
Trong lòng Đỗ Cửu hiểu rõ con cổ đứt kia là kịch bản của Hắc thành chủ, y tin hắn chắc chắn sẽ không lấy mạng mình ra đùa, nhưng Bạch thành chủ thì không biết, nửa năm này trông chừng hắn thật cẩn thận như là sợ hắn xảy ra chuyện, đặc biệt là khi thời tiết càng ngày càng lạnh, theo hướng đi kịch bản của Hắc thành chủ thậm chí còn đồng ý ngủ chung với lý do lấy nội lực giữ ấm giúp hắn.
Cũng may Hắc thành chủ biết diễn kịch phải diễn cho trót, giả bệnh phải giả tới cùng nên không được đằng chân lại lên đằng đầu, thật sự rất quy củ chỉ đắp chăn bông trò chuyện mà thôi khiến Đỗ Cửu thất vọng tràn trề, y đã chuẩn bị nhân lúc hắn yếu ớt phản công đâu ra đấy rồi mà ai biết Hắc thành chủ lại không phối hợp chứ, y cũng đâu thể nào ép hắn.
Nhưng mà cũng chưa hẳn là không có kết quả, tỏ lòng với chưa tỏ vẫn khác nhau, nếu Hắc thành chủ không chủ động nói rõ thì với tính cách của Bạch thành chủ trừ khi đợi tới khi y tự mình hiểu ra, bằng không sẽ không nghĩ tới chuyện tình cảm này, chuyện làm rõ này lại dựa vào mưu mẹo lừa gạt mà định ra danh phận, cũng giống như lên tàu rồi mới mua vé vậy, Đỗ Cửu cứ vậy thuận nước đẩy thuyền coi Hắc thành chủ như người yêu mà ở cạnh, tất nhiên vẫn sẽ khác.
Tình cảm của người với người đều là ở cùng mà ra, cho dù yêu nhau thắm thiết nhưng quanh năm suốt tháng không gặp nhau được mấy lần, không thể nói với nhau mấy câu thì tình cảm dần dần sẽ phai nhạt, còn ở cạnh nhau mỗi ngày, lại là bạn bè tri kỷ hợp ý mình thì qua nửa năm tình cảm dĩ nhiên dần đong đầy.
Vì lo lắng cho sức khỏe của Hắc thành chủ, tới ăn tết Đỗ Cửu cũng không về thành Bạch Vân mà ở lại thành Hắc Thổ, việc này trong mắt người ngoài tất nhiên là dấu hiệu chuyện tốt của bọn họ sắp tới rồi, thêm cả Hắc thành chủ không thèm che giấu thân mật chút nào khiến toàn bộ trên dưới thành Hắc Thổ đều không coi y là một nửa chàng rể (?) nữa mà đã là chàng rể (?) rồi.
Mà Đỗ Cửu vì chuyện ở lại thành Hắc Thổ ăn tết này còn bị quản gia viết thử thở ngắn than dài một hồi, giữa những dòng chữ đều có ý con lớn không nghe lời mẹ, con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi vân vân khiến Đỗ Cửu dở khóc dở cười.
Nhưng mà Đỗ Cửu hiểu bọn họ vừa mới êm đẹp còn lâu mới tới bước thành hôn, đương nhiên Hắc thành chủ rất vui lòng làm liền, làm ngay bây giờ, trong lòng Đỗ Cửu không chối từ nhưng y còn phải theo thiết lập, dựa vào tính cách Bạch thành chủ thì vẫn còn thiếu một chút lửa nữa.
Đông qua xuân tới, cuối cùng sức khỏe Hắc thành chủ cũng hồi phục, Đỗ Cửu bắt mạch giúp hắn xong mới thở phào một hơi, cục đá vẫn luôn đè nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Y thậm chí còn lộ ra một chút vui vẻ hiếm thấy: "Sau này cẩn thận một chút thì không quá đáng lo nữa."
Nửa năm này y cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là tìm hiểu về cổ với Hắc thành chủ, sau đó lại bắt đầu nghiên cứu y thuật, không tới mức đại sư nhưng ít nhất chăm sóc cho một mình Hắc thành chủ vẫn đủ.
Hắc thành chủ bị nụ cười này của y mê hoặc, trong mắt toát ra vẻ si mê, tới khi sực tỉnh lại bèn chồm qua trộm hôn một cái lên môi y, nói: "Sau này ngàn vạn lần A Cửu không thể cười với người khác, chỉ được cười với mình ta thôi, nếu không chắc ta sẽ đau lòng chết mất, đau lòng tới phát bệnh luôn."
Qua nửa năm Đỗ Cửu đã quen với thói diễn kịch của Hắc thành chủ, thậm chí da mặt y còn dày lên lên không ít, không còn hở tí là đỏ mặt bối rối như xưa nữa.
Về cái tên A Cửu từ miệng Hắc thành chủ chính là lấy từ tên của Bạch thành chủ, Bạch thành chủ họ bạch họ Bạch, tên Quỳnh Cửu, là Quỳnh Cửu trong câu "Người cho ta mộc lý, ta tặng lại quỳnh cửu".
Nghe nói đây là thơ đính hôn của lão Bạch thành chủ và phu nhân, hai người nên duyên nhờ một chiếc quạt, mà trên cây quạt ấy có khắc câu thơ này, sau khi Bạch thành chủ ra đời đã được lấy hai chữ Quỳnh Cửu này làm tên.
"Ta định mấy hôm nữa ra ngoài một chuyến."
Hắc thành chủ sửng sốt: "Sao vậy?"
Đỗ Cửu không gạt hắn: "Mấy ngày nay ta nghiên cứu y thư tìm ra được một phương thuốc rất có ích cho thân thể ngươi, chỉ là trong đó có mấy vị thuốc khó tìm cần ta phải tự mình đi hái."
Phương thuốc mà y nhắc tới kia chính là Bổ Khí đan từ năm loại linh chi mà nguyên chủ Bạch thành chủ giao phó cho mình, sau khi y học về y lý đã cẩn thận kiểm tra, xác nhận nó thật sự có ích với sức khỏe Hắc thành chủ bèn giả vờ nghiên cứu y thư nhân đó tìm ra, chuẩn bị luyện cho hắn sớm hơn, dù gì thì chuyện như chữa bệnh này nhanh chút cũng không thừa.
Đỗ Cửu cẩn thận nhẩm tính đất diễn của mình ở thế giới này, dựa vào võ công của y thì phải ít nhất trăm năm mới đóng máy, mà theo cốt truyện tuổi thọ Hắc thành chủ chỉ còn lại hai mươi năm ngắn ngủi, nhưng mà Hắc thành chủ không giống y, hắn là vai chính, vai chính đều có hào quang nên không sợ thay đổi cốt truyện, chỉ cần y chăm nom kỹ càng thì sống thêm hai ba mươi năm nữa hẳn không thành vấn đề.
Cho nên y muốn mau chóng tìm ra Bổ Khí đan nhằm nuôi dưỡng tinh khí trong cơ thể hắn nhanh hơn.
Hắc thành chủ nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó trên mặt tràn đầy xúc động, không nhịn được bèn nắm lấy tay y: "A Cửu..."
Đỗ Cửu không nói tiếng nào thẳng thừng đưa tay chặn môi hắn lại, tư thế này nếu không cản lại thì Hắc thành chủ có thể tuôn ra cả một ao đường lời ngon tiếng ngọt ấy, cũng phục hắn trơ mặt nói ra mấy câu khiến người ta ớn lạnh nổi da gà thế kia, đương nhiên cũng phục Đỗ Cửu có thể chịu đựng tận nửa năm trời.
"Ngày mai ta đi ngay, khoảng ba tháng sau về."
Mặt Hắc thành chủ xị xuống trong nháy mắt, dứt khoát đáp: "Không được, lâu lắm." Lúc này bọn họ mới ở chung được bao lâu đâu, tình cảm khó lắm mới vun đắp được tí làm sao có thể thả y rời đi chứ.
Đỗ Cửu rút tay lại, giương mắt: "Ta đã quyết định vậy rồi."
Nếu y đã quyết định thì sẽ không thay đổi, huống hồ gì vị thuốc y cần kia chỉ rộ vào lúc xuân nồng, nếu bỏ lỡ phải chờ tới năm sau, mà y không muốn chờ.
"Ta đi với huynh." Hắc thành chủ biết không thể khiến y đổi ý nên chỉ có thể lấy lùi làm tiến, đi cùng với y không phải là được sao.
Đỗ Cửu nhíu mày, lắc đầu: "Lần này đường xá xa xôi gập gềnh, sức khỏe ngươi vừa ổn không nên đi xa."
Nào biết Hắc thành chủ cực kỳ quyết tâm với chuyện này: "Sức khỏe của ta ta tự hiểu, xa thì sao chớ, ta sẽ có cách sắp xếp ổn thỏa."
Không chờ Đỗ Cửu phản bác lại, hắn quyết định luôn: "Ta lập tức cho Chu Tề đi sắp xếp, huynh không dẫn ta theo cũng được thôi, ta sẽ tự mình đi theo sau lưng huynh."
Đỗ Cửu bỗng dưng không cãi được, đành phải bất đắc dĩ đáp: "Tùy ngươi."
Hắc thành chủ cười, dường như đã tính trước được y sẽ xuôi theo.
Vì vậy ngày hôm sau một hàng xe lặng lẽ lên đường đi tìm thuốc, mà chuyến đi này chớp mắt hết ba năm.