Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 71

Lần đè lên này của kỵ sĩ trưởng kéo dài suốt một ngày, mãi cho tới chập tối mới chịu dừng lại, Đỗ Cửu tổng kết sơ qua, bàn về kỹ thuật thì cũng thường thường, tới sau được y dẫn đường học hành thành tài mới biết đổi tư thế, nhưng bàn về kéo dài thì hoàn toàn đuổi kịp thậm chí vượt xa mấy người phía trước, quả nhiên là thế giới huyền ảo có khác, độ dài độ thô đều ảo nốt.

Hơn nữa cơ thể Alsace cực kỳ nhạy cảm khiến Đỗ Cửu cảm nhận được tận cùng của kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng sướиɠ tới mức gần như mất khống chế, trước mắt trắng lóa, ngẩn ngơ hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Vì đam mê bệnh hoạn của Alsace nên xong việc Đỗ Cửu vẫn ôm chặt lấy kỵ sĩ trưởng không cho hắn rút ra, lấy thân thể kỵ sĩ trưởng làm giường nằm đè lên người hắn, mê muội mà ve vuốt cơ bắp rắn chắc dưới tay.

Suốt một ngày, cảm giác đầy tràn khi cơ thể được lấp đầy khiến y không màng ăn uống, đói bụng khát nước cứ cắn hắn một cái là được, gần như là ước gì có thể chết trên người kỵ sĩ trưởng.

Đỗ Cửu: "Này thì có khác chơi đồ là mấy đâu."

Thật sự quá sướиɠ, so với lúc Trường Xuân Ti phát tác còn sướиɠ hơn, không chỉ trên mặt sinh lý mà phần nhiều là sung sướиɠ về tâm lý, y có ký ức của Alsace nên cũng cảm thấy như thể đó là mình, thật sự ước gì một ngày 24 giờ có thể vật nhau mãi trên giường.

Đây không thể nói là thú vui nho nhỏ nữa mà hoàn toàn là nghiện, nghiện tìиɧ ɖu͙©.

Từ năm 12 tuổi Alsace đã khai huân, từ thị vệ nô ɭệ cho tới kỵ sĩ, từ con người cho tới tinh linh người thú đều nếm thử hết, chỉ cần vừa mắt y sẽ lập tức tìm cách câu tới tay.

Đỗ Cửu lấy thái độ như nhà khoa học cẩn thận nghiên cứu một loài sinh vật khác mà tỉ mỉ thưởng thức lại đám ký ức đó một lần, chỉ mới nhớ lại thôi đã rùng cả mình, bèn dụ dỗ kỵ sĩ trưởng làm thêm phát nữa.

Mà kỵ sĩ trưởng bị y cưỡi lên, theo động tác của y dáng vẻ dần trở nên mất khống chế, hoàn toàn thỏa mãn được ham muốn chinh phục của y, y hết lần này tới lần khác lưu lại dấu vết trên người kỵ sĩ trưởng, cuối cùng mỏi mệt mới ôm hắn đi ngủ.

Hôm sau tỉnh lại Đỗ Cửu dứt khoát trở mặt không quen, thẳng chân đá kỵ sĩ trưởng qua một bên, thậm chí còn không quan tâm tới động tác này khiến chất lỏng bên dưới chảy ra ngoài: "Được rồi, ta đổi ý tạm thời không đi Onekri nữa, đi học vậy, còn về Onekri thì khi nào có hứng sẽ đi."

Đương nhiên cái gọi là hứng này thì hai người đều hiểu là gì.

Kỵ sĩ trưởng không nói tiếng nào xuống giường mặc lại quần áo.

"Đi chuẩn bị đi, à đúng rồi, tiện thể gọi Lisa vào." Lisa là hầu gái của y.

Kỵ sĩ trưởng cài xong nút áo cuối cùng, bỗng cúi người nắm chặt lấy mắt cá chân Đỗ Cửu kéo y tới bên mép giường rồi bế ngang lên, mặc kệ y giãy giụa chửi rủa mà ôm y sang bể tắm cách vách, sau đó không hề chần chừ buông tay ném y vào hồ nước.

Đỗ Cửu đột ngột rơi xuống nước, uống mấy ngụm nước mới đứng vững lại được, giận dữ đập mạnh lên mặt nước: "Ngươi dám đối xử với ta như vậy à! Chớ quên chức trách của mình! Chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm nguyên tắc của kỵ sĩ mà gϊếŧ chết chủ nhân sao?!"

Kỵ sĩ trưởng ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo y tới thành ao sau đó ôm cả người y vào lòng hắn, khoát nước lên giúp y tắm rửa, sức lực của hắn cực kỳ lớn nên Đỗ Cửu bị ghìm chặt lại, cơ bản không thể nào giãy ra được, dù y có chửi rủa đánh đấm thế nào thì kỵ sĩ trưởng vẫn vững như bàn thạch, không hề lay chuyển hay nói năng gì.

Đợi tới khi bị kỵ sĩ trưởng ném lại giường thì Đỗ Cửu đã đỏ hết mắt, y ghét nhất là người không chịu nghe lời y, ghét tất cả những kẻ dùng sức mạnh khống chế mình, nếu y có thể luyện được ma pháp hay võ thuật thì sao có thể bị đối xử như vậy chứ!

Y đỏ mắt một nửa là vì tức giận, nửa kia là vì ấm ức.

Dù có biếи ŧɦái tới đâu đi nữa thì y cũng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, ở thế giới mà 20 tuổi mới được tính là trưởng thành này vẫn còn là một đứa trẻ.

Dù cho có tàn nhẫn thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn chỉ biết tới bản thân mà không nghĩ cho người khác, là sự tàn nhẫn của trẻ con đơn thuần tùy ý không màng đen trắng.

Vẻ mặt kỵ sĩ trưởng khẽ dịu lại nhưng vẫn là gương mặt nghiêm túc cứng nhắc kia, loạt xoạt giúp y mặc quần áo xong lại lùi về sau hai bước hành lễ: "Tôi đi chuẩn bị xe ngựa, cậu chủ dùng cơm xong là có thể lên đường."

"Cút!" Đỗ Cửu chộp lấy bình hoa thủy tinh trên tủ đầu giường ném hắn, cơn giận nghẹn trong ngực không thể nào nuốt trôi, những thứ có thể đập được trong phòng đều bị y đập nát cả.

Đợi tới khi đồ vật cuối cùng nện xuống đất, toàn bộ lửa giận trong lòng y đột ngột biến mất, vặn vẹo tức giận trên mặt không thấy tăm hơi, y cầm lấy khăn lau lau tay, đến khi bước ra khỏi cửa thì trên mặt đã nở nụ cười dễ gần.

"Dọn dẹp đi."

"Vâng ạ." Lisa nhìn mãi cũng quen, cúi đầu đáp lời.

Học viện Ma Võ Hoàng Gia nằm ở ngoại ô, chiếm diện tích cực lớn, nghiễm nhiên trở thành một thành thị nhỏ, trường học theo khóa 10 năm, 10 tuổi nhập học 20 tuổi tốt nghiệp, chia thành học viện ma pháp và học viện võ chiến.

Theo thiết lập thì người trên thế giới này vừa sinh đã đã được định sẵn hoặc có hoặc không có thiên phú, không có thiên phú chỉ có thể trở thành người bình thường, trừ khi hắn ta là vai chính có được hào quang mới có thể gặp được vận may các thứ, mà có thiên phú thì cần chờ tới 10 tuổi kiểm tra đo lường quyết định xem có thể trở thành ma pháp sư hay chiến sĩ.

Nhưng xã hội nào cũng có quy tắc, có một vài người ví dụ như Alsace, sinh ra ở đi vị cao quý lại không có thiên phú hoặc thiên phú kém gần như bằng không, vì vậy sinh ra một lớp E.

Bọn họ không thuộc về học viện ma pháp hay võ chiến mà chính là tồn tại bên lề, là đám người mà học sinh tránh không kịp còn giáo viên thì đau đầu mặc kệ.

Học sinh lớp E rất ít, hiện tại chỉ có 13 người, có con trai của quốc vương, tam vương tử Arthur, có cháu trai Reid của công tước Theodore tiếng tăm vang dội - một đại ma đạo sư như ông của Alsace, có con trai riêng kỵ sĩ cấp thần Diều Hâu của đế quốc - Claymont, có công chúa tinh linh bẩm sinh đã không có cánh Elsa, cháu ngoại Cuồng Chiến Vương đế quốc Thú Nhân Barra, cháu họ thần nghề người lùn Jasmine vân vân, không giàu cũng sang.

Nhưng mà cả đám đều là đổ bỏ đi.

Có suy sụp có nóng nảy có yếu đuối, có hận đời cũng có mơ màng mông lung.

Nhưng cho dù là vì cùng cảnh ngộ hay nguyên nhân nào khác, 13 người này đều xem hai anh em họ Alsace và Arthur là kẻ cầm đầu, cùng trải qua cuộc sống vườn trường thuộc về riêng họ.

À, chút nữa thì quên nói, mẹ Alsace là một công chúa, là em gái một mẹ với quốc vương đang cầm quyền, bởi vì em gái mất sớm nên quốc vương cực kì thiên vị đứa cháu trai Alsace này.

Nếu không phải nam chính thụ Luther lấy được cảm tình của 12 người kia, hơn nữa Alsace tự tìm đường chết thì đến cuối cùng y cũng không thể nào có kết cục như vậy.

Nhưng cũng vì có từng ấy chỗ dựa nên ít nhất còn có thể giữ được mạng, không phải chết như những vai ác còn lại.

Tất cả học sinh đều học nội trú trong trường, chỉ có lễ tết ngày nghỉ mới có thể về nhà, nhưng quy củ này cơ bản không đáng bận tâm với 13 người lớp E.

Đỗ Cửu ngồi xe ngựa tới thẳng ký túc xá, có đặc quyền giai cấp đương nhiên ký túc xá bọn họ cũng là chỗ tốt nhất, hai căn biệt thự 4 tầng nằm cạnh nhau, bên trái -cho 6 nữ sinh còn bên phải là của 7 nam sinh.

Đỗ Cửu bước xuống xe, khẽ mỉm cười với kỵ sĩ trưởng đang xuống khỏi yên ngựa, tựa như một cậu ấm quý tộc hết sức bình thường, thậm chí còn gần gũi thân thiết hơn mấy cậu ấm kiêu căng khác: "Trên đường kỵ sĩ trưởng vất vả rồi."

Kỵ sĩ trưởng đưa dây cương cho cấp dưới, hành lễ với y nhưng không hé răng đáp lại.

Đỗ Cửu không thèm để ý tới, hiện giờ y coi như vẫn còn vừa lòng với kỵ sĩ trưởng, chỉ cần hắn không dùng sức mạnh ép y như lần trước thì y cũng không ngại cưng chiều hắn một thời gian.

Y vốn tưởng rằng lúc này mọi người đều đã ra ngoài, nhưng không ngờ vừa vào ký túc xá đã nhìn thấy anh họ tam vương tử Arthur đang ôm một thiếu niên tinh linh xinh đẹp đè lên sô pha nhiệt tình gặm cắn.

Arthur nghe thấy tiếng động bèn giương đôi mắt tím giống với Alsace lên nhìn thoáng qua, phất tay chào hỏi y sau đó không thèm để ý tiếp tục chuyện đang làm.

Nhưng thiếu niên tinh linh trong lòng anh ta lại giật mình xấu hổ la lên một tiếng, rúc vào ngực Arthur không dám ngẩng đầu.

Đỗ Cửu làm ra vẻ chán ghét: "Ngươi không thể về phòng mà làm à?"

Alsace dâʍ ɭσạи là bởi vì tâm lý có vấn đề, đừng thấy lúc làm y phóng đãng nhiệt tình như vậy, nhưng chỉ giới hạn trong không gian riêng tư mà thôi, không hề thích cho người khác xem, còn Arthur lại không như vậy, anh ta thật sự là kẻ phong lưu chưa từng có người yêu cố định, nhưng anh cũng không ép buộc người khác mà tất cả đều là anh tình tôi nguyện.

Thật ra trong lòng anh có một đối tượng yêu thầm nhiều năm, nhưng vì chênh lệch quá lớn, người kia là con cưng của trời thiên phú cao ngất còn anh chỉ là khúc củi mục phí hoài thân phận, đừng nói là theo đuổi mà ngay cả đi tới nói chuyện làm quen anh còn không dám, sau này nam chính thụ Luther biết được mới cổ vũ anh, giúp anh tạo cơ hội gặp gỡ với người mình thầm thương, tuy rằng cuối cùng không đi tới đâu nhưng cũng đã tháo bỏ được khúc mắc trong lòng anh, giúp anh thoát khỏi bóng tối.

Arthur nâng cằm thiếu niên tinh linh lên, tình sâu tha thiết: "Hết cách rồi, ai bảo cục cưng nhà ta lại xinh đẹp như vậy chứ, khiến ta không nhịn được muốn hôn em ấy ngay tại chỗ."

Đỗ Cửu không màn hình tượng trợn trừng mắt: "Dối trá!" Thiệt không hiểu sao lại có người đi tin cái loại lời nói mới nghe đã biết là lừa đảo này nữa.

Alsace và Arthur lớn lên cùng nhau, thân như anh em ruột nên đương nhiên rất thẳng thừng móc mỉa đối phương.

Arthur đáp trả: "Người chỉ biết chạy theo sung sướиɠ xá© ŧᏂịŧ như ngươi thì biết gì chứ, chỉ có thấu hiểu tâm hồn mới có thể cảm nhận được sự mãnh liệt đẹp đẽ nhất của tình cảm." Ánh mắt anh bỗng dời lên người kỵ sĩ trưởng, nhướng mày cho Alsace một ánh mắt hiểu rõ giữa anh em hai người, à lên một tiếng, "Ta còn đang tự hỏi mấy hôm nay sao lại không thấy bóng dáng ngươi, hóa ra."

Alsace cũng không thích đem chuyện cá nhân của mình ra bàn tán với người khác, cho dù là anh em nối khố cũng vậy, Đỗ Cửu không thèm để ý hất cằm xua tay: "Ngươi cứ tiếp tục đi, ta về phòng trước, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tìm ta."

Arthur nở nụ cười đen tối hiểu ý: "Yên tâm, ta sẽ đi nói với mọi người không quấy rầy ngươi."

Phòng Alsace nằm bên tay phải trên tầng 4, bên trái là phòng Arthur, năm người còn lại chia nhau ở mấy tầng dưới, thậm chí còn có một người chọn ở tầng hầm.

Kỵ sĩ trưởng ở cạnh Alsace còn chưa tới nửa tháng, đây không phải là lần đầu tiên hắn vào ký túc xá Alsace nhưng lại là lần đầu bước vào phòng y.

Hắn khẽ nhíu mày gần như không thể nhận ra.

Đỗ Cửu để kỵ sĩ trưởng ngồi ở phòng khách, vẻ dễ gần thân thiết vẫn luôn treo trên mặt, thậm chí còn tự mình rót trà đựng trong bình có nạm đá ma thuật hệ hỏa giữ ấm cho kỵ sĩ trưởng.

"Nếm thử xem, đây là do ta tự mình pha đấy."

Chuyện này là thật, sở thích nho nhỏ của Alsace rất nhiều, mà pha trà xếp thứ nhất, dùng cách nói của y thì hương trà có thể giúp y bình tĩnh lại.

Kỵ sĩ trưởng nâng chung trà lên, ngửi thấy mùi hương đầu ngón tay khe khẽ giật giật, không chút do dự uống cạn trong một hơi.

"Sao nào?" Tuy Đỗ Cửu đang cười nhưng hai mắt lại lấp lóe ánh sáng khi âm mưu xấu xa thành công.

Giống như một ác ma nhỏ vậy, trong lòng kỵ sĩ trưởng đang thầm nghĩ thì hai mắt đã tối sầm mất đi ý thức ngã xuống sô pha.

Đỗ Cửu lập tức cười tới ngã nghiêng, người xếp thứ nhất kỵ sĩ hoàng kim thì sao chứ, còn không phải gục ngã chỉ vì một ly trà của y sao! Này thì dám ném y xuống nước này!

Làm sao để trả thù đây nhỉ?

Y đảo đảo mắt, có rồi.