Đỗ Cửu mở mắt ra lần nữa, chợt nhớ tới một câu: Thiên Đạo luân hồi, không tin thì ngẩng đầu mà xem, trời xanh có tha cho ai bao giờ!
Ai bảo thế giới trước y móc mỉa Bạch Nhất Thanh làm gì, giờ thì hay rồi, đổi lại chính y thành hoa sen trắng.
Đúng vậy, người y phải đóng vai ở thế giới này thật sự là một đóa hoa sen trắng, nhưng mà không giống với Bạch Nhất Thanh, là một đóa sen trắng trong ngoài như một hàng thật giá thật, còn khuyến mãi thêm thuộc tính thánh mẫu, à không, thánh phụ.
Tên thế giới này là .
Nhìn tên đoán nghĩa thì đây là một thế giới tận thế.
Trong lòng Đỗ Cửu không muốn nhận, y đánh giá cái thân thể mảnh khảnh yếu ớt này, chớp đôi mắt ngập nước khóc tu tu: "Huhu... đừng mà, tận thế gì đó làm người ta sợ qué... cảnh đẹp đồ ăn ngon đâu, sao mi lại có thể đối xử với người ta như vậy..."
Hệ thống: "... Tin ta đấm ngươi không!"
Đỗ Cửu: "Hu hu hu, mi còn muốn đánh người ta nữa kìa, mi thật quá đáng, người ta không thèm chơi với mi nữa ╭(╯^╰)╮!"
Hệ thống: "..." Quá mệt mỏi, quá tuyệt vọng.
"Được rồi, đùa tí thôi mà." Đỗ Cửu diễn đã rồi, trở về trạng thái bình thường, tuy rằng thiết lập nhân vật của y là thánh phụ sen trắng nhưng người ngợm không hề ẻo lả như Bạch Nhất Thanh.
Như thường lệ giới thiệu cốt truyện trước một chút.
Như tên bên trên, đây là một câu chuyện vùng vẫy tìm đường sống trong tận thế, vai chính tên Trì Quy, từ mười năm sau tận thế sống lại vào ba tháng trước tận thế, dứt khoát từ chức bắt đầu rèn luyện thân thể thu thập vật tư, dựa vào biết trước mà dẫn đầu người khác trở thành cường giả, tình cờ tập hợp được mấy kẻ mạnh đời trước thành lập căn cứ, cùng chiến đấu vì sự sống còn của nhân loại, chém gϊếŧ hết đợt này tới đợt khác ma vật, cuối cùng bảo vệ được thế giới này.
Đỗ Cửu: "Có chiều sâu, ta thích." Y tình nguyện chịu khổ ở loại thế giới này còn hơn tới thế giới như thế giới của Bạch Nhất Thanh.
Lần này y vẫn diễn nam phụ, thế giới này cũng là thế giới BL nhưng không xác nhận ai là nam chính công ai là nam chính thụ, bởi vì cốt truyện không xác nhận tuyến tình cảm của nam chính Trì Quy, chỉ là ở đoạn cuối cho cái gợi ý hàm súc về một đàn em vẫn luôn yêu thầm hắn, ám chỉ sau này có lẽ sẽ phát triển thêm.
Cho nên trừ Trì Quy ra thì tất cả nhân vật còn lại đều là nam phụ nữ phụ.
Nam phụ Đỗ Cửu đóng tên Cửu Từ Lương
"Đây là không có tên lấy họ bù vào đấy à?" Đỗ Cửu bày tỏ nghi ngờ sâu sắc.
Hệ thống: "Cửu vốn là họ mà."
"Thôi được rồi."
Hai chữ "từ" và "lương" lấy từ "từ bi" và "lương thiện", cha mẹ Cửu mong rằng con mình có thể trở thành một người tốt đẹp, lòng dạ bao dung rộng lớn biết vì người khác.
Đỗ Cửu: Vậy sao không kêu thẳng là Từ Thiện cho rồi, dễ nghe dễ nhớ hơn hẳn.
Có lẽ bởi vì sự kỳ vọng của cha mẹ nên Cửu Từ Lương sau khi lớn lên đúng là trở thành một thánh mẫu, à không, thánh phụ, là thánh phụ theo nghĩa tích cực ấy.
Lúc nhỏ giúp đỡ mèo hoang chó hoang, dành dụm tiền tiêu vặt định kỳ gửi cho bạn nhỏ ở trung tâm bảo trợ, sau khi lớn lên mỗi tuần đều kiên trì đi làm từ thiện, nhặt được của rơi chưa bao giờ giữ lại, giữa đường gặp người nhờ giúp đỡ cũng không chối từ, cho dù bị lừa ba lần, bị cướp điện thoại hai lần thì vẫn không lùi bước mà hăng hái làm việc nghĩa, lần nghiêm trọng nhất xém chút bị đâm một dao, nhưng bởi vì sự giúp đỡ của y mà cứu được hai mạng người.
Y vẫn cứ như vậy nhiệt tình lạc quan không đổi, tiếp tục duy trì tinh thần giúp người làm niềm vui này, dù trong tận thế cũng chưa từng thay đổi.
Đỗ Cửu bấm bấm ngón tay trong lòng, người anh em này có thế bình an sống tới giờ thiệt sự không dễ dàng gì, sao lại cảm thấy vị này còn giống thiếu dây hơn cả y vậy?
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cửu Từ Lương xách túi lớn túi nhỏ tới vùng núi dạy học, một lần thẳng luôn hai năm.
Cũng bởi vì y đi dạy học ở vùng núi mà sau khi tận thế bùng nổ vẫn sống sót bình an, ở cùng y còn có một nhóm học sinh, một mình y dẫn theo nhóm học sinh này ở trên núi sống qua một tháng, mãi tới khi mấy người nam chính tìm tới.
Nhóm của nam chính coi trọng địa hình ngọn núi này nên muốn lập căn cứ tại đây, qua lại một phen thì Cửu Từ Lương dẫn theo học sinh gia nhập đội ngũ, mà chính y dựa vào dị năng ánh sáng hơn người cũng tiến vào được tiểu đội trung tâm, trở thành vυ' em* mạnh mẽ của đội.
(Editor: Vυ' em xuất phát từ ngôn ngữ game, chỉ nhân vật đóng vai trò trợ giúp hồi máu, tiếng Anh gọi là healer hay buffer ấy.)
Nam chính Trì Quy vì sống lại từ tận thế, đã trải qua đủ loại phản bội hãm hại, chứng kiến sự ghê tởm của nhân tính suy đồi mà tâm lý trở nên tối tăm không ổn, có chút khuynh hướng phản xã hội, ngay từ đầu lý do hắn chống chọi sống sót là vì trở nên mạnh mẽ để trả thù.
Hắn cứu những kẻ mạnh tương lai kia, mời chào họ tới bên cạnh mình lập nên căn cứ cũng không phải vì ôm ý định cứu giúp dân chúng, mà chỉ vì chiêu binh mãi mã chống lại kẻ thù.
Sau đó đã xảy ra một chuyến khiến hắn thay đổi, thật sự cảm động được hắn, lý do khiến hắn quyết định bảo vệ nhân loại này chính là Cửu Từ Lương.
Cửu Từ Lương và Trì Quy là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, tựa như bóng tối và ánh sáng vậy.
Y mới thật sự là người thật lòng ôm mộng tưởng cứu vớt thế giới, đặc biệt là sau khi có được dị năng ánh sáng, mọi lúc mọi nơi đều đặt chuyện cứu người lên hàng đầu, cuối cùng khi mặt trời rơi xuống thế giới chìm vào đêm đen, y bèn hóa thân thành nguồn sáng mới chiếu sáng đại địa.
Đỗ Cửu: Trâu bò thật, đây không phải là sóng vai với mặt trời mà là tự mình trở thành mặt trời.
Nhưng mà -
"Vì sao nhân vật của ta đều BE xuống đài thế?"
Hệ thống: "Nếu không BE thì ngươi cảm thấy vì sao mấy vai phụ kia lại lựa chọn rời đi hả? Bọn họ không đi thì ai cần ngươi tới diễn?"
Đỗ Cửu: "..." Nói có sách mách có chứng không thể nào cãi nổi.
"Vậy lần này Cửu Từ Lương đi đâu thế? Đầu thai à?"
"Không, y lựa chọn đi tới thế giới ma pháp trở thành Thánh Tử giáo đình."
Đỗ Cửu: Hay ghê, đúng ra rất Cửu Từ Lương.
Cầu chúc y ở thế giới kia có thể tỏa sáng ấm áp, trở thành thần thánh, Amen.
Tóm lại là bởi vì Cửu Từ Lương giúp người quên mình khiến Trì Quy cảm động, hóa giải được tối tăm trong lòng hắn, làm hắn quyết định gánh vác trọng trách tồn vong của nhân loại, đấu đá với đám ma vật kia sau đó đuổi chúng nó khỏi thế giới này, cuối cùng chấm dứt tận thế.
Đỗ Cửu lật cốt truyện nhẩm tính, y cần ở thế giới này hơn 5 năm mới có thể đóng máy, nói cách khác thì y có thời gian 5 năm ở cạnh Tần Cửu Chiêu.
Tốt quá.
Lòng y vui vẻ, thế giới trước đang lúc vừa bước vào giai đoạn đẹp nhất của tình yêu đã bị ép phải rời đi, thế giới này cuối cùng cũng có thể thử trọn vẹn rồi.
Nhưng mà lại có một vấn đề ---
"Mi cảm thấy thế giới này Tần Cửu Chiêu sẽ là ai?"
Dựa theo quy luật tổng kết ra được thì chắc chắn hắn sẽ là vai chính, nhưng thế giới này chỉ có một vai chính, vậy không lẽ là Trì Quy?
Hệ thống: "... Không biết nữa."
Dường như nó muốn nói gì đó, chần chừ lựa lợi một lát mới cất lời: "Ngươi chắc chắn mình yêu Tần Cửu Chiêu sao?"
Đỗ Cửu ngẩn ra một hồi, nghiêm túc đáp: "Ta không biết thích thì có được tính là yêu không, nếu đúng vậy thì có thể nói ta rất thích hắn."
Hệ thống: "Nếu vậy thì hiện giờ ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Được, mi nói đi." Đỗ Cửu mơ hồ đoán ra được nó muốn nói gì.
Hệ thống: "Trước kia thế giới Tần Cửu Chiêu sụp đổ không phải bởi vì hắn tự bạo, mà bởi vì hắn gây ra một sai lầm."
Đỗ Cửu nín thở.
Hệ thống: "Hắn đi tới thế giới thật làm giao dịch với một thiếu nữ, giúp ngươi lấy một thứ."
Thế giới thật chính là thế giới mà Đỗ Cửu được sinh ra, trình độ phát triển ngang với thế giới hiện đại trong mảnh thế giới nhỏ, chỉ là có vài tồn tại mà người thường không biết được, ví dụ như người nhập vai bọn họ.
"Là một khiếu mà ta thiếu kia?" Đỗ Cửu hỏi.
"Đúng vậy." Hệ thống cho y đáp án, "Cụ thể là gì thì hiện giờ ta không thể nói với ngươi, sau này ngươi sẽ biết. Nhưng bởi vì hắn rời khỏi đã đánh vỡ sự cân bằng của mảnh nhỏ thế giới khiến nó sụp đổ, mà hắn cũng chịu trừng phạt, ba hồn bảy phách rải rác khắp các thế giới.
Đỗ Cửu ngơ ra: "Vì vậy lúc ta rời khỏi thì thế giới vẫn còn hoàn hảo đúng không? Hắn đi tới thế giới thật lúc nào?"
Khoan đã-
"Chắc mi không định bảo khi ấy ta rời khỏi cũng là do hắn cố ý sắp xếp chứ?"
Hệ thống không ngờ y sẽ đoán ra nhanh tới vậy, ngừng một lát mới ậm ừ nói: "Cũng không khác mấy."
"Tóm lại." Nó vòng trở về, "Nếu ngươi muốn hắn sống lại thì cần phải đánh thức ba hồn bảy phách của hắn, gom đủ toàn bộ thì hắn mới có thể trở về."
"Nếu không gom đủ thì sao?"
Thật ra Đỗ Cửu có rất nhiều điều muốn hỏi, như Tần Cửu Chiêu làm sao có thể tin tưởng rằng mỗi lần y đều sẽ xuất hiện ở thế giới hắn tới? Trước đây vì sao hắn lại thích y? Hắn và hệ thống giấu y giao dịch cái gì? Còn có lão đại nữa, y không tin lão đại không biết những chuyện này.
Hệ thống: "Nếu không gom đủ thì hắn sẽ tan biến mãi mãi."
Đỗ Cửu ngẩn ngơ, khó trách hệ thống muốn y khẳng định rằng mình thích Tần Cửu Chiêu mới chịu nói với y tin tức này, lấy thái độ tránh còn không kịp của y ban đầu thì nếu biết sớm, nói không chừng dưới sự căm giận y sẽ thật sự để hắn tan biến.
"Vì sao hắn lại tin ta nhất định sẽ thích hắn chứ? Nếu như đi qua mười thế giới mà ta vẫn không thích hắn thì sao?" Bởi vì thứ mà hắn lấy về tới kia? Một khiếu mà y thiếu? Hay vì Trường Xuân Ti?
Hệ thống ngừng một lát: "Hắn không thể chắc chắn được, hắn từng nói cho dù ngươi có lấy về được một khiếu kia cũng chưa chắc sẽ thích hắn, thậm chí là đi thích người khác, nhưng cũng không sao cả, hắn tôn trọng lựa chọn của ngươi."
Đỗ Cửu bỗng dưng có hơi mờ mịt, tuy rằng trong lòng y đã lờ mờ đoán được nhưng những lời hệ thống nói vượt quá những gì y nghĩ, y lại có chút không dám nhớ lại chuyện về Tần Cửu Chiêu, không hiểu sao cảm thấy thì ra Tần Cửu Chiêu không phải kẻ khốn nạn, chỉ là do y nghĩ vậy thôi.
Lúc này đây y lại cực kỳ muốn nhìn thấy Tần Cửu Chiêu, có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, y ngây ra một lúc lâu cuối cùng mới hoàn hồn lại, trong lòng cũng thầm quyết tâm.
"Cảm ơn mi đã nói mấy chuyện này với ta, ta hiểu rồi."
Hệ thống không rõ y hiểu cái gì, cẩn thận hỏi thử: "Cho nên ngươi định..."
"Đương nhiên là giúp hắn gom đủ ba hồn bảy phách rồi, cho dù thế nào thì chờ hắn sống lại rồi tính sau."
Ai bảo y trót thích hắn chứ, chẳng lẽ còn có thể chùn bước được sao? Muốn bỏ cũng phải chờ giáp mặt hỏi rõ rồi lại bỏ!
Đỗ Cửu cảm thán xong lại có hơi giận, mọi chuyện đều do Tần Cửu Chiêu sắp xếp hết rồi, vậy y là gì đây, bộ không thể bàn bạc với y một câu sao?
Hệ thống: Bàn thì ngươi sẽ đồng ý à?
Sắp xếp lại suy nghĩ xong, Đỗ Cửu bắt đầu nhảy vào cốt truyện, đã một tháng kể từ khi tận thế bắt đầu, tuy rằng ở vùng núi xa xôi nhưng tận thế ở thế giới này không phải là lây nhiễm virus mà là ma vật xâm lăng, cho nên trong thôn cũng xuất hiện thương vong.
Nhưng kỳ quái là tại trường học của Cửu Từ Lương và học sinh dường như được thứ gì đó bảo vệ, chỉ cần ở trong phạm vi trường học thì sẽ không bị tấn công, mà một khi bước khỏi bức tường vây quanh trường thì sẽ lập tức có ma vật chạy tới.
Đây là điều mà phải dùng mười mấy mạng người của giáo viên và học sinh khác để biết được.
Nhưng vẫn luôn ở trong trường học, thứ gì có thể ăn đều đã ăn hết, may mắn trong trường có một cái giếng nên không thiếu nước, nước từ giếng này vốn là giáo viên dùng để ăn uống rửa mặt, hiện tại trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Lương thực dự trữ của trường đã hết từ ba ngày trước, học sinh sống sót cộng thêm Cửu Từ Lương có 20 người, trong đó mười đứa là mấy đứa nhóc đang tuổi lớn, rất có sức ăn, có thể tiết kiệm cũng không được bao nhiêu.
Cho nên hôm nay Cửu Từ Lương định ra khỏi trường tìm đồ ăn cho bọn nhỏ.
Đỗ Cửu nhân lúc học sinh còn ngủ để lại tờ giấy, lặng lẽ đi về phía cổng trường, vừa mới bước một bước khỏi cửa xém chút nữa bị hù tiểu ra quần.
Chỉ thấy trước mắt có mấy chục ma vật dáng vẻ dữ tợn đang qua lại, gần như trong chớp mắt khi ngửi được hơi người lập tức đồng loạt nhìn lại đấy, đôi mắt to như chuông đồng phủ đầy tơ máu, cực kỳ đáng sợ.
Đỗ Cửu vội rụt về trong 0,01 giây, cứu mạng với! Xấu quá thốn mắt quá! ~~o(>_