Người đàn ông chạc bốn mươi tuổi vừa nói dứt lời thì cả Hội trường xôn xao bàn tán. Không ít người gật đầu tán đồng ý kiến của ông ta. Ông Can hơi nhíu mày lo lắng nhìn sang Thùy Chi. Nàng gật đầu trấn an ông, rồi giơ tay lên cho mọi người chú ý giữ im lặng.
– Tôi xin trả lời câu hỏi của anh như sau… Thứ nhất, dù là tình nguyện thì việc quan hệ với phụ nữ đã có chồng tại Điều 48 Luật Hôn nhân và gia đình có quy định mức phạt hành chính cụ thể.
– Phạt hành chính sao? Phạt hành chính thì bao nhiêu tiền chứ? Đây còn không phải là lỗ hổng pháp luật sao?
– Đúng… đúng…
Người đàn ông kia vừa nói xong là cả Hội trường đều xôn xao bất bình. Thùy Chi đảo mắt nhìn quanh phát hiện phần lớn người lên tiếng phản đối đều là đàn ông.
– Xin Quý vị giữ im lặng… – Ông Can lên tiếng nhắc nhở.
– Xin giữ im lặng… – Thùy Chi đứng lên nói lớn.
Khi tiếng ồn ào trầm xuống, Thùy Chi nhìn người đàn ông trung niên kia, giọng nghiêm nghị nói:
– Tôi xin nhấn mạnh Pháp luật không có lỗ hổng. Vì sao Pháp luật chỉ đưa ra mức phạt hành chính đối với hành vi này… vì pháp luật có tính bao quát không xét riêng cụ thể từng trường hợp.
– Không phải đối tượng nào chạm vào vợ người khác cũng là tội phạm hϊếp da^ʍ. Pháp luật bảo vệ quyền làm chồng của đàn ông, chứ không bảo đảm quyền sở hữu của họ đối với phụ nữ. Phụ nữ dù đã kết hôn vẫn là một chủ thể độc lập có tự do, quyền quyết định hành động của mình. Nếu hành động đó đi trái với cam kết hôn nhân, pháp luật mới can thiệp và nhắc nhở điều chỉnh hành vi phù hợp bằng mức phạt hành chính.
Lời nói oang oang cứng rắn của Thùy Chi làm người đàn ông kia không phản bác được chán nản ngồi xuống. Nàng nhìn lướt qua những người khác, nói tiếp:
– Quay lại trường hợp của Thiên thần Hội, hiện nay chúng tôi dù đã tìm ra cơ sở để điều tra hành động phạm pháp của họ nhưng việc này cần thời gian. Vì thế chúng tôi mới yêu cầu các nạn nhân đứng ra hỗ trợ cung cấp thông tin. Chúng tôi có thể cam đoan với mọi người rằng… Những kẻ tội phạm hϊếp da^ʍ sẽ bị trừng trị với đúng với tội danh của chúng.
– Tôi mời câu hỏi kế tiếp…
– Tôi…
– Tôi muốn hỏi…
Cả Hội trường lại nhốn nháo với bao nhiêu người muốn đặt câu hỏi. Thùy Chi điềm tĩnh tiếp nhận và trả lời. Nàng cũng không chú ý ở dãy cuối trong đám người đông nghịt có một người đàn ông đang dùng điện thoại quay phim, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười.
...
11h30, cùng ngày…
Rời khỏi Hội trường, thoát ra khỏi buổi họp báo cả người Thùy Chi như thoát lực rã rời. Nàng vừa bước vào phòng lớn của Đội Điều tra Hình sự thì thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình một cách kỳ lạ.
– Người đẹp đầy lòng vị tha đã về…
– Thùy Chi ơi… Chị hâm mộ em đến chết nha.
– Phải… Người ta có lỗi lầm gì thì bỏ qua đi… Lòng thành như vậy rồi mà…
Mấy anh chị lớn trong phòng cười đùa trêu chọc không ngớt làm Thùy Chi ngơ ngác chẳng hiểu gì. Đến lúc nàng đến trước bàn làm việc của mình mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Tiến Dũng dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng ngồi trên ghế ánh mắt nài nỉ nhìn Thùy Chi. Trên ngực anh ôm một trái tim kết bằng hoa hồng thật lớn. Cả trăm đóa hoa đỏ rực nở rộ kết lại bên trên còn có một hàng chữ in bằng kim tuyến lấp lánh “I’m sorry”.
– Thùy Chi… Tha lỗi cho anh đi, được không? – Tiến Dũng bước đến trước Thùy Chi, một chân quỳ xuống.
– Wahhhh…