Không thể chờ đợi thêm được nữa khi cơn du͙© vọиɠ do tác dụng của xuân dược đã phát huy tối đa hiệu quả.
Màn dạo đầu chẳng thể kéo dài thêm, Y Phong nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên cơ thể.
Cây gậy vươn thẳng nhanh chóng luồn sâu vào trong hang.
Cô rùng mình thốt lên tiếng rên kɧoáı ©ảʍ.
Thân dưới vận động vào ra, cô vòng chân quấn quanh eo anh.
Gương mặt xinh đẹp đang chìm đắm trong cơn say của ái tình.
Anh đưa ngón tay lướt nhẹ trên đôi môi mềm mại, bàn tay hư hỏng xoa nắn bầu ngực đang nhún nhảy theo từng cú nhấp nhịp nhàng.
Y Phong áp môi sát môi cô, đưa lưỡi vào trong khoang miệng tận hưởng dư vị ngọt ngào.
Hơi thở của anh vương vấn mùi rượu vang khiến cô có chút cảm giác lạ lẫm không quen.
Anh mυ'ŧ môi cô, bàn tay bóp mạnh bầu ngực khi hang nhỏ bên dưới co thắt giữ chặt đoàn tàu đang di chuyển sâu vào trong.
- Ưʍ...ư...ưʍ...!
Xương quai xanh mảnh khảnh đầy vết đỏ do đôi môi tinh nghịch của anh đánh dấu.
Anh húc những cú cuồng nhiệt rồi đưa đoàn tàu ra khỏi hang.
Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ để giải tỏa ham muốn trong lòng Y Phong.
Anh bế cô lên, đặt cô nằm xuống ghế sofa, thay đổi vị trí để màn "chiến đấu" tiếp theo sẽ tăng thêm phần mới mẻ.
Hai đôi môi lại cuồng nhiệt quấn lấy nhau, anh không thể chần chừ thêm được, nhanh chóng hòa nhập vật to lớn đến nơi sâu thẳm, liên tục vào ra, kɧoáı ©ảʍ dâng cao đến điên dại.
Bên dưới búp hoa càng co thắt dữ dội bởi những cú nhấp liên hồi.
Cả cơ cô, anh đều thèm muốn, mυ'ŧ lấy bầu ngực đầy đặn, tận hưởng da thịt mềm mại, anh đưa tay trêu đùa hai nụ hoa nhỏ, cô rên lên những thanh âm của sự kɧoáı ©ảʍ khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi nhạy cảm.
Hai thân thể quấn lấy nhau cả đêm, cả căn phòng ấm dần lên khi "trận chiến" hòa nhập thể xác vẫn diễn ra trong cơn khoái lạc.
Do tác dụng phụ của xuân dược và đêm qua phải vận động thâu đêm, Y Phong say giấc đến khi tỉnh dậy đã tận trưa.
Anh ngồi dậy, cơ thể có chút uể oải.
Nhìn thấy trang phục của anh nằm ngổn ngang trên sàn.
Đưa mắt nhìn ngang ngó dọc, anh chẳng thấy cô đâu cả.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, dù biết rằng bản thân đã bị ả đàn bà nham hiểm Hiểu My bỏ thuốc nên anh không kiểm soát được hành động khi cơn du͙© vọиɠ chiếm lấy trí.
Nhưng dù sao Y Phong vẫn cảm thấy có lỗi với cô.
Lần trước là vì say, chuyện tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ giữa cả hai lại xảy ra lần nữa.
Lần nào cũng do Y Phong quấy trước.
Anh gọi điện thoại cho cô, nhưng tiếng chuông lại vang văng vẳng trong phòng, cô ra ngoài mà chẳng mang theo điện thoại.
Có chút lo lắng cho "vợ", anh vội vệ sinh cá nhân, thay trang phục chỉnh chu rồi đi tìm cô.
Theo cảm tính của anh, cô đang ở nhà hàng tầng dưới của khách sạn.
Y Phong đến nhà hàng ngay tầng dưới tìm cô, giờ ăn trưa nhà hàng khá đông, anh quan sát một lúc thì nhìn thấy Mộc Đoan đang ngồi dùng bữa một mình.
Cô một chiếc đầm cổ hơi cao, vì muốn che đi dấu vết ân ái tối hôm qua.
Anh đi đến, ngồi xuống cạnh cô, Mộc Đoan thoáng dừng đũa nhưng khi nhận ra người đó là anh thì tiếp tục dùng bữa như chẳng muốn để tâm.
Thật ra cô không giận anh, đây cũng chẳng phải lần đầu cả hai làm chuyện ái ân, chỉ là với thân phận vợ chồng danh nghĩa, sau mỗi lần như vậy, cô lại chẳng biết đối mặt với anh thế nào.
- Đêm qua...tôi thật sự không cố ý.
Mộc Đoan là cô gái nhạy bén, thông minh lại tinh ý.
Cô đã nhận ra điều khác lạ, càng phần nào khẳng định được chuyện đó là do Phùng Hiểu My làm, vì cô ta muốn có được anh.
Nói một cách công tâm, Y Phong rất hiểu chuyện và "ngoan" đó chứ, có thể chịu đựng tốt như vậy, về với "vợ" để giải toả, đáng khen hơn đáng trách.
- Anh cứ coi như chuyện chưa xảy ra.
Lại là câu nói này, cô vẫn chỉ có một câu để nói với anh sau khi hai người xảy ra chuyện.
Mộc Đoan quay sang nhìn anh, tuy lời lẽ của cô nhẹ nhàng nhưng lại khiến anh cảm thấy không hề thoải mái.
- Em ăn xong rồi, em về phòng trước đây.
Cô đứng dậy, anh vội nắm tay cô giữ lại:
- Giận tôi sao?
Cô tỏ ra bình tĩnh, lời lẽ rõ ràng từ tốn nhẹ nhàng nhưng sao lại khiến anh áy náy đến khó chịu.
- Không, em đã nói là xem như chưa xảy ra.
Không chần chừ thêm, cô rút tay khỏi tay anh rồi trở về phòng.
Y Phong ngồi xuống ăn trưa rồi nhanh chóng quay về với cô.
Đúng lúc cô vừa tắm xong, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm lớn để lộ làn da trắng nõn với chi chít vết tích đỏ do anh đánh dấu đêm hôm qua.
Cô quên soạn đồ để thay, Mộc Đoan giật mình vì không nghĩ trùng hợp ngay lúc anh trở về phòng.
Cô ngại ngùng đưa hai tay chắn trước cơ thể:
- Anh...mau quay sang chỗ khác đi.
Y Phong chẳng những không biết ngại ngùng mà đánh mắt sang hướng khác, ngược lại anh còn tiến đến gần cô, ép sát cô vào tường, nhìn thấy "chiến tích" của mình đêm qua trên cơ thể cô lại còn trưng ra vẻ mặt "tự hào vô sỉ".
Anh cúi người, kề sát tai cô cất lời:
- Đâu phải tôi chưa từng thấy qua cơ thể cô..