Danh xưng vợ này của cô, kỳ thật rất uất ức, cô mặc kệ tất cả hành vi quá phận của anh trong hôn nhân, thậm chí còn không có tư cách để chất vấn anh.
Cuộc hôn nhân này, là cô dùng mọi thủ đoạn để đổi lấy, của hồi môn của cô......Ngoại trừ trái tim của anh ra.........còn có toàn bộ tôn nghiêm của cô.
"Thật ngại quá, thưa tiểu thư, chiếc vòng cổ đã được mua trước........Bởi cô đây." Nhân viên cửa hàng xin lỗi nói.
Thịnh Viện Tuyết nhíu mày, theo tầm mắt của nhân viên cửa hàng, nhìn phía Thịnh Hạ sau lưng, trong phút chốc đôi mắt loé lên, sau đó kéo kéo cánh tay Duệ Dạ, hờn dỗi nói: "Anh Duệ, anh giúp em nói chuyện với vị tiểu thư này đi, em nguyện ý trả giá gấp đôi, có được không?"
Duệ Dạ chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô ta, huống chi, anh luôn cảm thấy kết hôn với Thịnh Hạ là phụ lòng Thịnh Viện Tuyết, tự nhiên đầy miệng đi đáp ứng: "Được."
"Vị tiểu thư này........" Duệ Dạ tiến lên hai bước, nói.
Một khi quan sát kĩ mới nhận ra, cơ thể Thịnh Hạ hơi ngẩn ra một chút, trong miệng lấp đầy tư vị chua xót.
Vị tiểu thư.......này sao?
Cô muốn quay đầu lại hỏi một câu: Duệ Dạ, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, còn làm vợ anh hai năm, anh thật sự vô tâm đến mức........Bóng dáng của em cũng không nhận ra sao?
"Tiền, tôi đã trả rồi." Trong lòng soạn ra muôn vàn lời nói, nhưng khi nói ra chỉ có câu nói nguội lạnh này.
Giọng nói này, trùng hợp với sự chán ghét sâu sắc trong lòng, Duệ Dạ theo bản năng nhíu chặt đầu mày, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thịnh Viện Tuyết giả vờ khó hiểu nhìn anh, "Anh Duệ, sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy? Anh không cần tức giận, nếu vị tiểu thư này không muốn, thì em......Em, đành từ bỏ vậy."
Cô ta nói xong lời cuối cùng thì giọng nói ngày càng thấp, mang theo chút hờn dỗi.
Duệ Dạ cầm tay cô ta, "Bộp" một tiếng lấy từ trong ví da thẻ ngân hàng, đặt trước mặt nhân viên cửa hàng, "Tôi trả giá gấp mười lần, vòng cổ đó, tôi muốn."
Nhân viên cửa hàng nhìn thẻ ngân hàng trên quầy, nhìn bộ quần áo đắt tiền trên người hai người, và.......nhãn hiệu quần áo không nhận ra trên người Thịnh Hạ, cán cân trong lòng đã nghiêng ngả, "Vị tiểu thư này, cô xem....."
Thịnh Hạ buồn bã cười một cái, trước mặt Thịnh Viện Tuyết, Duệ Dạ quả nhiên rất hào phóng.
Cô chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng trên người nhân viên bán hàng: "Tiền, tôi đã trả rồi, dựa theo quy định của pháp luật, chúng ta đã hoàn thành việc chuyển đổi quyền sở hữu món đồ, chiếc vòng cổ này, hiện giờ là vật cá nhân của tôi."
Nhân viên của hàng sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy có chút xấu hổ.
Thịnh Hạ không muốn làm nhân viên khó xử, cầm món đồ của mình, chuẩn bị rời đi, từ đầu đến cuối cùng không thèm liếc mắt nhìn Thịnh Viện Tuyết và Duệ Dạ một cái.
Đúng ra, dựa theo lẽ thường mà nói, cô nên đứng ra bắt lại nhân tình, nhưng mà......Hình như cô còn không có một chút tư cách nào.
Duệ Dạ chưa bao giờ xem cô là vợ của anh, không phải sao?
Nhưng mà, cô muốn đi, Thịnh Viện Tuyết lại không định thả người, cô ta nũng nịu nói với Duệ Dạ: "Em chờ đợi chiếc vòng cổ kia nửa tháng.......Em thật sự muốn mà, những món đồ ở cửa hàng này đều là độc nhất vô nhị, ở bên ngoài cũng không mua được cái nào giống như thế."
Rõ ràng, cái quan trọng nhất chính là, cô ta cũng không thích cùng người nào đeo cùng một chiếc vòng cổ, đồ của Thịnh Viện Tuyết cô, tất nhiên là phải độc nhất vô nhị.
Thịnh Hạ cười cười, quả thật là ả công chúa được nuông chiều lớn lên.
Cùng họ Thịnh, cùng là con gái của một người đàn ông, nhưng cô không phải một người giống như bọn họ.
Duệ Dạ siết chặt cổ tay Thịnh Hạ, con ngươi trầm lặng mang vẻ lạnh lùng: "Vòng cổ."
Thịnh Hạ nhìn cổ tay bị nắm lấy, đôi mắt chậm rãi nâng lên, cay chát nói một câu: "Duệ Dạ, anh làm khó vợ mình như vậy, sợ là truyền ra, sẽ gây bất lợi cho anh......" Cô quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Viện Tuyết, "Và.....hình tượng tốt của cô đấy."