Lâm Nhiên ngồi trên sô pha, nghĩ sao cũng thấy ánh mắt vừa rồi của Trang Nghiêu rất có thâm ý, nhưng lực chú ý thực mau đã bị chó lớn đến gần cậu thu hút đi.
“Ai đàn anh, tên nó là gì vậy?”.
“Alaska.”.
“Uông!”.
“Đàn anh em không phải hỏi chủng loại.”.
Trang Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, đem táo đã rửa sạch đặt lên bàn trà, “Nó tên Alaska.”.
Như là đáp lại giống nhau, chó lớn ngẩng đầu lên, “Uông!”.
Bạn trai cậu đặt tên thật tùy tính! Nhưng cậu thích! Lâm Nhiên không hề có lập trường mà xoay người lại sờ cái đầu đầy lông của chó lớn, ngón tay xoa lỗ tai lớn đang rung rung của nó mà ngây ngô cười, áo thun ẩn ẩn phác họa ra hình dáng cột sống. Tầm mắt Trang Nghiêu chuyển từ cần cổ mê người, lướt qua xương sống lưng cậu, cho đến vạt áo lộ ra một mảng da trắng nõn, không bị sự xâm hại của mặt trời chói chang khi tham gia quân huấn. Tầm mắt anh giống như một cái móc, ngón tay hướng về khe rãnh phía dưới cánh mông cậu mà thâm nhập.
Đầu ngón tay chạm vào da thịt lỏa lồ bên ngoài, Lâm Nhiên xoay đầu nhìn về phía Trang Nghiêu, đầy mặt nghi hoặc, “Ân?”.
“Trong phòng lạnh sao?” Anh nhẹ nhàng giúp Lâm Nhiên túm túm quần áo che khuất phiến làn da dụ hoặc kia, đầu ngón tay vuốt ve, trong đầu hồi ức mỹ diệu xúc cảm mới được chạm vào nhiều nhất hai giây kia.
“Độ ấm vừa vặn tốt,” a được quan tâm, bạn trai thật sự hảo săn sóc! Lâm Nhiên vui rạo rực mà ngồi dậy, nói là muốn biểu đạt cảm kích được quan tâm cũng tốt, hoặc là đơn thuần muốn đáp lại sự săn sóc cũng được, cậu muốn làm chút gì đó, nhưng là nhìn thần sắc đạm nhiên của Trang Nghiêu lại có chút chần chừ. Đang do dự, ấm áp hơi thở chạm vào gò má cậu, thật nhẹ nhàng, cái hôn không mang theo tình sắc dừng ở đuôi mắt cậu, môi mỏng hơi lạnh vừa tiếp xúc liền rời đi ngay.
Lâm Nhiên thậm chí không kịp nghiêm túc mà phân tích ý đồ của cái hôn kia, đối phương cũng đã như không có việc gì mà lui lại.
“Đàn, đàn, đàn anh?!” Lâm Nhiên khẩn trương đến cơ đùi đều căng thẳng.
“Vừa rồi bộ dáng của em như rất muốn hôn anh.” Trang Nghiêu dựa vào lưng ghế sô pha, vân đạm phong khinh mà bật TV, mà Lâm Nhiên lại nháy mắt đem lời nói của anh bổ toàn ở trong đầu.
Vừa rồi bộ dáng của em như rất muốn hôn anh, nhưng lại không dám làm, cho nên anh giúp em làm, dù sao em hôn anh với anh hôn em kết quả đều giống nhau. Môi Lâm Nhiên run nhè nhẹ, ngón tay ở trên sô pha gãi vài cái, trong lòng núi lửa hoạt động nháy mắt phun trào, mặt cũng đổi thành màu sắc của quả táo, a! Bạn trai, anh sao có thể nghiêm trang mà nói ra những lời thẹn như vậy a!.
Trang Nghiêu đem điều khiển từ xa nhét vào trong tay Lâm Nhiên, chưa nói một lời, bầu không khí ái muội vây quanh hai người mà lưu chuyển. Lâm Nhiên lung tung mà chuyển mấy kênh liền, ánh mắt dại ra mà nhìn chằm chằm phim phóng sự đen trắng trên màn hình, qua hai ba phút, ánh mắt cậu hơi hơi động, bỗng chốc hôn một cái vào khóe miệng Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu thấy cậu tới gần liền phát hiện, hơi hơi nghiêng đầu, làm cái kia hôn dừng ở miệng mình. Lâm Nhiên nhanh chóng lui lại rồi cúi đầu, ánh mắt tỏa định trên cái đuôi to đùng đang đong đưa của Alaska, trong đầu như là đang có bình nước sôi trào đến bốc hơi, liền vừa rồi chính mình hôn đến cái nơi nào cũng không biết.
Từ gò má đến cổ cậu đỏ rần một mảng lớn, hơn nữa ẩn ẩn có xu thế kéo dài xuống phía dưới, hầu kết Trang Nghiêu hoạt động, nhịn xuống khô ráo ở yết hầu, bàn tay nắm lấy tay Lâm Nhiên.
Hai người mười ngón tay đan nhau, Trang Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cái của Lâm Nhiên. Nghe nói khi đan tay vào nhau, ngón tay sẽ thập phần mẫn cảm, rất nhỏ đυ.ng chạm cũng có thể khiến cho đối phương phát hiện. Lâm Nhiên đỏ mặt không nhúc nhích, chỉ có tiếng hít thở khắc chế cùng ngón tay run nhè nhẹ tiết lộ cảm xúc của cậu.
Trạng thái hiện tại làm Trang Nghiêu cảm giác thập phần thoải mái, ngón tay cùng đối phương gắt gao nắm chặt, khoang mũi có thể ngửi được hơi thở trên người đối phương. Cậu như một con thỏ con mờ mịt vô thố, không nhận thấy bên cạnh mình là sói xám hung tàn, nhảy nhót mà ôm cà rốt bản thân thích ăn nhất muốn đưa cho nó, lại không nghĩ rằng chính mình liền sắp bị bưng lên bàn ăn của đối phương.
Lâm Nhiên ngốc ngốc mà ngồi, cảm xúc trên tay khiến cậu dần bình ổn tâm trạng trong lòng, ánh mắt cậu đi theo cái đuôi to của Alaska mà quẹo trái quẹo phải, TV trước mặt liền một chút tiếng vang cũng không có, giống như trong căn phòng to như vậy chỉ có một người là cậu. Còn có bàn tay đang được nắm chặt của cậu.
Thật lâu qua đi, bả vai Trang Nghiêu trầm xuống, nghiêng đầu liền nhìn đến một cái đầu đen tuyền đè trên vai anh. Không thể không nói, Lâm Nhiên loại kỹ năng một giây liền ngủ này thật làm Trang Nghiêu xem bao nhiêu lần cũng đều tán thưởng không thôi. Alaska nhàm chán mà đảo đôi mắt to rồi đứng dậy, cái mũi vừa để sát vào tay Lâm Nhiên muốn liếʍ đã bị một ánh mắt của Trang Nghiêu ngăn lại, cái đuôi vung lên vung xuống, dạo tới dạo lui chạy về ổ chó của mình.
Trang Nghiêu mơ hồ nghe được rất nhỏ tiếng ngáy, biết Lâm Nhiên đã ngủ say, anh buông ra bàn tay đang cùng Lâm Nhiên mười ngón giao triền, đỡ cậu nằm nghiêng trên đùi anh. Tính thích ứng của Lâm Nhiên thật ra rất tốt, nếu không cũng sẽ không tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ rồi. Không quá vài phút, Lâm Nhiên tựa hồ là cảm giác chân không quá thoải mái, mơ hồ đạp rớt dép lê đem cẳng chân cuộn lên sô pha. Trang Nghiêu nhìn cậu, bên môi hiện ra ý cười mơ hồ, ánh mắt nhìn theo l*иg ngực hơi phập phồng của cậu mà lửa nóng ngày càng lớn.
Cánh tay Lâm Nhiên ở trước ngực duỗi thẳng đan xen, từ cổ áo ẩn ẩn có thể nhìn đến da thịt tinh tế phía dưới. Trang Nghiêu chậm rãi xâm nhập vạt áo cậu, lực đạo mềm nhẹ không dám đánh thức Lâm Nhiên đang ngủ say. Đầu ngón tay xẹt qua cái rốn làm cậu không được tự nhiên mà vặn vẹo, động tác Trang Nghiêu lại không bởi vậy mà đình chỉ. Ngón tay anh chậm rãi sờ soạng lên phía trên, mơ hồ sờ đến cơ ngực còn chưa hoàn toàn thành hình của cậu, lòng bàn tay ấn ở đầṳ ѵú phấn nộn.
Đầṳ ѵú Lâm Nhiên tựa như cái nút nhỏ màu đỏ bị Trang Nghiêu ấn tới ấn lui, đầṳ ѵú nho nhỏ thường xuyên bị ấn đến quầng vυ', Lâm Nhiên tự nhiên không có khả năng không hề phát giác, cậu đá đá đôi chân thon dài, chân cọ cọ trên sô pha, thực mau liền lại ngủ tiếp. Trang Nghiêu vươn hai ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú liên tục bị dâʍ ɭσạи, đem nó nghịch tới nghịch lui, lại nhìn hai chân thẳng tắp thon dài của Lâm Nhiên đang cuộn tròn trên sô pha, ảo tưởng tình huống khi nó kẹp ở bên hông mình, lực độ trên ngón tay liền biến mạnh.
“Ngô ân.” Lâm Nhiên cọ cọ đầu ở trên đùi anh, lông mi nhanh chóng mà rung động, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ mở mắt. Đầu sỏ gây tội Trang Nghiêu trong lòng cũng không có một tia hoảng loạn, thậm chí còn dùng móng tay ngắn ngủn gảy một chút đầṳ ѵú cậu. “Ân.” Lâm Nhiên trong lúc ngủ mơ cảm giác trước ngực thực ngứa, chép chép miệng, bàn tay hướng trước ngực mình xoa xoa.
Tay Trang Nghiêu hơi hơi triệt lui về phía sau, nhìn Lâm Nhiên ở trong tầm mắt mình duỗi tay cào lên đầṳ ѵú mới bị đùa bỡn, có lẽ là đã nhận ra đầṳ ѵú so ngày thường lớn một ít, ngón tay cậu ở chỗ đầṳ ѵú sờ sờ, đầṳ ѵú hơi sưng xuyên thấu qua áo thun trắng khinh bạc, hiển lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Tay cậu nắm quần áo ở trên đầṳ ѵú hung hăng mà cọ xát vài cái, chút ý ngứa kia tựa hồ tiêu tán, khóe miệng cậu liền lộ ra một cái ngốc ngốc tươi cười, thiên chân lại da^ʍ mĩ.
Lâm Nhiên nằm ngửa trên đùi Trang Nghiêu, cái gáy thẳng tắp mà đối diện với bộ vị nào đó đang trong trạng thái không ổn định, cố tình trong lúc ngủ mơ lại không hề phát giác, cảm giác như bị vật cứng gác qua, cậu loay hoay cái đầu ý đồ tránh thoát đồ vật phiền nhân kia. Ai ngờ nó ngược lại lại trướng đại vài phần, cứng rắn mà chọc đến đầu cậu.
Trang Nghiêu ẩn nhẫn mà thở ra một hơi, nhẹ nhàng nâng lên đầu của Lâm Nhiên nhẹ đặt lên sô pha, anh luồn một tay vòng qua chân cậu, một tay đỡ trên lưng cậu, nhẹ nhàng mà đem 1 mét 8 mấy Lâm Nhiên ôm vào trong ngực, bước đi trầm ổn mà hướng phòng ngủ đi đến.
Lâm Nhiên không muốn, anh sẽ đình chỉ, nhưng là anh sẽ tìm mọi cách ở trên người Lâm Nhiên đòi lại phần thiệt thòi này.
Lâm Nhiên bị đặt ở đệm giường mềm mại, chóp mũi nghe thấy mùi hương tuyết tùng quen thuộc, Lâm Nhiên xoay người nằm nghiêng trên giường, gò má có cọ trên drap giường. Trang Nghiêu hai tay chống ở hai sườn thân thể cậu, ánh mắt dừng ở gò má hồng nhuận của cậu mà băn khoăn, ở trường học, ở trong mộng, anh gặp qua gương mặt này vô số lần, nhưng ngắm cậu nằm ngủ trên giường như vậy vẫn là lần đầu.
Ngay từ đầu, đυ.ng chạm làm Trang Nghiêu cả người khô nóng, chán ghét người khác đυ.ng chạm, lãnh đạm ít ham muốn, Trang Nghiêu bình sinh lần đầu cảm nhận được dục hỏa đốt người tư vị. Anh cho rằng kia chỉ là xúc động trên thân thể, nhưng là ở lần thứ hai gặp mặt, anh liền minh bạch, da thịt tiếp xúc gần gũi còn không thể làm anh thỏa mãn. Anh hao tổn tâm cơ tiếp cận sinh hoạt Lâm Nhiên, nỗ lực ở trong cảm nhận của cậu lưu lại ấn tượng ngoài lạnh trong nóng, gần như hình tượng một đàn anh hoàn mỹ. Chỉ có chính anh mới biết nội tâm chính mình mỏng lạnh cỡ nào, nói là thiên tính cũng được, bối cảnh gia đình cũng thế, chính mình đích xác không phải tính cách luôn vui lòng giúp người, chỉ sợ cái gọi là vô pháp lãnh tâm lãnh phổi, thể hiện ở trước mặt Lân Nhiên đại bộ phận đều là giả tạo.
Nhưng là nếu có thể làm Lâm Nhiên lưu lại bên người mình, anh nguyện ý giả trang thành như vậy, anh sa vào thời gian bên nhau cùng Lâm Nhiên, hưởng thụ cùng thân cận tiếp xúc cùng cậu, hơn nữa càng ngày càng không thỏa mãn, lòng tham muốn đạt được nhiều hơn nữa.
Trang Nghiêu cúi cúi xuống, nhẹ nhàng mà ngậm lấy đôi môi cậu, nhiệt độ cơ thể cậu hơi cao, gãi đúng chỗ ngứa ấm áp làm anh trầm mê không thôi. Đầu lưỡi anh nhẹ quét trong khoang miệng cậu, đột phá trùng vây cuốn lấy đầu lưỡi cậu cùng nhau nhảy múa. “Ngô.” Nước bọt trong suốt dần dần từ bên miệng Lâm Nhiên tràn ra, cậu hơi hơi nhíu mày thừa nhận xâm phạm trong khoang miệng, đầu lưỡi mềm mại cùng với nói ở chống đẩy đối phương còn không bằng nói là một loại dụ hoặc khác.
Trang Nghiêu nằm nghiêng đến bên cạnh cậu, hổ khẩu dính sát vào giữ lấy sườn eo cậu, hơi hơi dùng sức đem cậu ôm đến bên người mình. Lâm Nhiên hai chân mở rộng ra ghé vào trên người Trang Nghiêu, hai tay như là tiểu hài tử ôm lấy món đồ chơi yêu quý, thập phần tự nhiên mà ôm lấy cổ anh, Trang Nghiêu nhìn lông mi cậu run rẩy càng thêm kịch liệt, hé miệng đem đầu lưỡi đối phương dẫn tới khoang miệng chính mình.
(Hổ khẩu: khoảng giữa của ngón cái và ngón trỏ)
Đồng thời, Lâm Nhiên mở bừng mắt.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, đại não một mảnh hỗn độn, Lâm Nhiên cảm giác chính mình đầu lưỡi duỗi đến có chút dài, lui về một chút, đầu lưỡi liếʍ ở hàm trên Trang Nghiêu. Thoáng chốc tỉnh táo lại, Lâm Nhiên thối lui một ít, phát ra sắc tình “Ba” một tiếng, cậu hai tay chống ở hai sườn Trang Nghiêu, trường hợp này nhìn qua hình như là cậu đang khi dễ Trang Nghiêu a.
“Đàn, Đàn anh?” Hôm nay mạch máu trên mặt cậu phá lệ bận rộn, Lâm Nhiên lần thứ hai đầy mặt đỏ bừng, trên môi ướt dầm dề, chất lỏng sắp nhỏ giọt, đầu lưỡi cậu rụt lại đem chất lỏng hút vào trong miệng, Trang Nghiêu ánh mắt tối sầm mà đứng thẳng người, đôi tay cuốn lấy eo Lâm Nhiên, hơi hơi cúi đầu cùng Lâm Nhiên chóp mũi đối chóp mũi, thấp giọng nói, “Em. Hẳn là phải đối với anh mà phụ trách đúng không?”.
Trang Nghiêu thập phần nhẹ nhàng mà tránh khỏi vấn đề đến tột cùng thì ai mới là bên chủ động, ai chịu khi dễ, anh cọ cọ chóp mũi cậu, trong ánh mắt mang theo ôn nhu cùng mềm mại ít có, “Ân?”.
Ngón tay Lâm Nhiên chộp vào phía dưới nút thắt áo ngủ của Trang Nghiêu mà túm, lộ ra gợi cảm xương quai xanh cùng mơ hồ có thể nhìn thoáng qua cơ ngực, nhưng là mãn nhãn chỉ có thể nhìn đến ánh mắt Trang Nghiêu, Lâm Nhiên vô duyên thấy cảnh đẹp này, cậu chỉ biết chính mình sắp trầm mê vào đôi mắt thâm thúy mà trầm tĩnh kia. Sắc đẹp trước mặt, Lâm Nhiên chỉ nghe được run rẩy thanh âm của mình, “Đúng vậy.”.
Trên giường lớn có hai bóng người tứ chi giao triền.
Lâm Nhiên ngồi trên eo Trang Nghiêu, đôi tay chống ở trên vai anh, khoang miệng bị ôn nhu liếʍ láp. Trong phòng dần dần vang lên một cổ tiếng nước da^ʍ mĩ, cậu cảm giác phía sau mông mình có vật thể nào đó thẳng tắp mà dựng lên, chống đỡ kẽ mông của mình, đối phương đầu lưỡi cũng dần dần thâm nhập, mang theo lực đạo không dung cự tuyệt, đem đầu lưỡi của cậu liếʍ mυ'ŧ đến vô lực phản kháng.
.
“Ngô.” Tuy rằng xem phim vô số nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng không - tài xế già Lâm Nhiên thực mau đã bị kỹ xảo cao siêu của Trang Nghiêu làm cho vô lực nhúc nhích, đầu lưỡi tê dại, đại não cũng vô pháp vận chuyển, chỉ biết gắt gao bám lấy cổ Trang Nghiêu. Đầu lưỡi anh đảo qua hàm trên của cậu, nháy mắt kɧoáı ©ảʍ làm dươиɠ ѵậŧ cậu cũng cương cứng, nổi lên một cái không nhỏ lều trại.
So sánh với lần này, cái “Cưỡng chế hôn” hồi nãy của Trang Nghiêu quả thực chính là tiểu đánh tiểu nháo.
Chính mình một chút kinh nghiệm đều không có, nhưng là Trang Nghiêu kỹ xảo sao lại tốt như vậy. Lâm Nhiên chua chua mà nghĩ, cũng không biết anh có bao nhiêu thực chiến kinh nghiệm mới có thể lợi hại như thế.
Nhận thấy được Lâm Nhiên cảm xúc, Trang Nghiêu chậm rãi buông ra cậu, nhẹ nhàng mà đem nước bọt bên miệng cậu nhất nhất hôn tới, “Xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Nhiên hơi hơi rũ đầu, ngón tay ở đối phương trên cổ bắt hai cái, cuối cùng như sắp anh dũng chịu chết đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, “ Sao kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, có. Có rất nhiều tiền nhiệm, sao?”.
Một bàn tay nâng cằm của cậu lên, Trang Nghiêu hôn lên đôi măt sửng đỏ của cậu, “Em là mối tình đầu của anh, anh chán ghét người khác tới gần mình. Trừ bỏ em, anh sẽ không hôn bất luận một ai khác, cũng không thể tiếp thu bất kì quan hệ thân mật nào với bọn họ.”.
Ngay lúc đó Lâm Nhiên không có ý thức được sự trịnh trọng trong lợi nói của Trang Nghiêu, cậu thậm chí không hiểu vì cái gì anh lại chán ghét người khác tới gần, không thể tiếp thu việc có thân mật quan hệ với người khác. Chỉ là vừa nghe được những lời này, Lâm Nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong lòng anh, trong lòng lộc cộc lộc cộc mà phun bong bóng. Nhưng chỉ có sau này chân chính hiểu biết Trang Nghiêu, cậu mới phát giác, Trang Nghiêu là cỡ nào làm người đau lòng.
Trang Nghiêu bên môi mang theo ôn nhu ý cười, anh một tay chạm vào đuôi mắt cậu, một tay thăm dò tiến vào lưng quần cậu, “Nhiên Nhiên, cho anh, được sao?”