Chương 5
Lâm Nhiên ôm tâm tình kích động mà cầm di động, mở Wechat của Trang Nghiêu ra.
Trang Nghiêu dắt Alaska về đến nhà, trước tiên thấy được tin nhắn Lâm nhiên gửi tới.
Thịt: “Đàn anh đàn anh, tiệc liên hoan quân huấn em khả năng muốn biểu diễn một tiết mục, có thể hay không mượn một bộ chính trang của anh để mặc?” [ball ball you.jpg][ xem chân thành đôi mắt nhỏ của tôi.jpg].
Quần áo. Sao, nghĩ đến quần áo của mình có thể được mặc lên người Lâm Nhiên, theo cử động mà cọ xát da thịt của cậu, trên vải dệt sẽ lây nhiễm mùi hương cùng thể dịch thuộc về riêng cậu, hơi thở của Trang Nghiêu liền mang theo một dòng khí nóng, cúi đầu gõ chữ.
ZY: “Ngày mai buổi chiều 6 giờ, gặp tại hoa viên nhỏ sau ký túc xá của em, có thời gian sao?”.
Thấy có tin nhắn đến, người vẫn luôn ôm di động chờ đợi - Lâm Nhiên - lập tức hồi phục lại đây.
Thịt: “Có có có! Đàn anh em có! Kia ngày mai không gặp không về! [trái tim tôi đều cho bạn.jpg].
Lâm Nhiên mỹ mãn mà cười đến mi mắt cong cong, ôm di động ngồi trên ghế mà khúc khích, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trong lòng chân thành mà cảm kích Trang Nghiêu. Thầm nghĩ đừng nhìn vẻ mặt băng sơn của nam thần mà lầm, nam thần nhiều nhiệt tình a, xem đi, nam thần thật tốt, nơi nào lãnh khốc vô tình như người ta nói?.
Cậu không nghĩ tới chính là, đàn anh mà tâm tâm niệm niệm “nhiệt tình, ấm áp” trong lòng, giờ phút này đang ngồi đối diện hơn hai mươi tấm ảnh chụp phóng đại của cậu mà tự sướиɠ, dữ tợn dươиɠ ѵậŧ phun ra ra bạch trọc thẳng tắp mà bắn ở vùng cằm cùng trên cổ của anh, qua hai giây sau, nam nhân chậm rãi di chuyển về phía trước, ngón tay thon dài cầm khăn ướt mà lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy xuống.
Lâm Nhiên như tiểu tức phụ sắp lên kiệu về nhà chồng mà thấp thỏm, đứng ngồi không yên, mũi chân dịch trên mặt đất một chút một chút, trong lúc đó còn kém điểm không cẩn thận dẫm chết một con kiến vô tội đi ngang qua. Đúng sáu giờ, Trang Nghiêu đi tới hoa viên nhỏ, tóc mái trên trán đều bị vuốt đến sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, lệ khí thế bức người.
“Đàn , đàn anh, buổi tối tốt lành!” Lâm Nhiên suýt nữa bị nhan sắc của anh soái mềm chân, lần đầu biết chính mình cư nhiên như vậy không tiết tháo, nói chuyện đều chột dạ mà ấp a ấp úng lên.
“Ân.” Trang Nghiêu đánh giá Lâm Nhiên đang đỏ ửng vành tai, “Gầy.”.
Đàn anh quả nhiên là thế giới đệ nhất tri kỷ, đều phát hiện ra cậu gầy! Lâm Nhiên nháy mắt mỹ tư tư mà ngẩng đầu nhìn thẳng Trang Nghiêu, “Còn hảo còn hảo, chính là gần nhất huấn luyện tương đối vất vả, nhưng là đồ ăn bên trong nhà ăn cũng không kém.”.
“Ân.” Trang Nghiêu mang theo Lâm Nhiên đi sâu vào bên trong hoa viên nhỏ, mùa hè nhiều muỗi, mặc dù có đôi tình lữ tới trong hoa viên hẹn hò cũng sẽ không lựa chọn hoa viên nhỏ - nơi có thảm thực vật rậm rạp. Trang Nghiêu thấy nhìn dáng vẻ đã đợi thật lâu Lâm Nhiên trên người không có bị muỗi đốt, lúc này mới yên tâm lớn mật mà dẫn cậu hướng sâu bên trong mà đi.
(Tình lữ: người yêu)
“Em muốn biểu diễn tiết mục gì?”.
Lâm Nhiên nháy mắt đã hiểu Trang Nghiêu ý tứ, lập tức tiếp thượng câu chuyện, “Muốn cùng một bạn nữ hợp xướng một bài hát, ai em cũng là không có biện pháp, này đại khái chính hậu quả của việc không cự tuyệt kịp thời đi.” Lâm Nhiên đem sự tình đêm qua giản lược mà nói cùng Trang Nghiêu một chút, thấy đối phương không hề có một biểu tình không kiên nhẫn mà nghe cậu lải nhải liền yên lòng, trong đầu không ngừng khen nam thần của cậu chính là tốt như thế.
Trang Nghiêu cùng Lâm Nhiên mặt đối mặt đứng, nhìn môi cậu nhanh chóng lúc đóng lúc mở, đột nhiên vươn đôi tay dặt ở trên vai cậu.
Lâm Nhiên cả kinh, độ ấm cơ thể Trang Nghiêu nháy mắt xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng mà truyền đến da thịt cậu, “Đàn anh?”.
“Đừng nhúc nhích,” Trang Nghiêu ngón cái ấn ở trên xương quai xanh của Lâm Nhiên, mịt mờ mà xoa xoa, “Để anh xem kích cỡ của em.” Lâm Nhiên cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, trong lòng nghĩ nam thần anh nói tốt nhìn xem đâu? Như thế nào liền như thế động thủ sờ lên? Nề hà làm một cái đủ tư cách fan cứng của Trang Nghiêu, Lâm Nhiên như cũ không hề phát giác mà tiếp nhận Trang Nghiêu hành động.
Đôi bàn tay to của Trang Nghiêu chậm rãi dịch chuyển từ bả vai Lâm Nhiên đến xương sườn, hổ khẩu kiềm chế eo Lâm Nhiên, eo rất nhỏ, giống như lần trước chứng kiến trong mộng vậy. Ngón tay sờ về phía sau, ẩn ẩn chạm đến đến hai cái ao hãm tiểu oa (hai cánh mông), ân, cũng cùng trong mộng của anh giống nhau như đúc. Trang Nghiêu khắc chế chính mình hô hấp, trong ánh sáng ảm đạm nơi hoa viên nhỏ ngược sáng, Lâm Nhiên thẳng ngơ ngác nhìn Trang Nghiêu, không có chú ý tới cương cứng hạ thân cùng du͙© vọиɠ bành trướng của anh.
(Hổ khẩu: khoảng giữa giữa ngón tay cái và ngón trỏ)
Trang Nghiêu dần dần tới gần, chỉ gần thêm chút nữa là đôi môi ấy có thể dán lên mi mắt cậu, hơi thở nóng rực phả lên cằm cùng cổ Lâm Nhiên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khiến cậu rùng mình nhẹ run. Lâm Nhiên cố gắng vận dụng đại não đang xử lý thông tin với tốc độ vô cùng chậm chạp mà thầm mắng chính mình không biết xấu hổ, ly quần đột nhiên bị Trang Nghiêu cầm trong tay. “A.?” Lâm Nhiên còn không kịp phản ứng, liền cảm giác ly quần bị Trang Nghiêu kéo chặt, vải dệt phía sau mông dính sát vào ở mông thịt thượng, cơ hồ muốn đem mông thịt cậu lặc mà bẹp.
(Ly quần: phần nếp gấp của vải phần phía trước của cạp quần)
Nhưng mà Trang Nghiêu thực nhanh chóng buông lỏng tay ra, chợt mất đi trói buộc mông thịt quơ quơ, chứng minh mới vừa rồi Trang Nghiêu hành động cũng không phải ảo giác của cậu. “Ước Lượng một chút số đo mông,” Trang Nghiêu biểu tình đạm nhiên, “Tổng không thể dùng tay sờ đi.”.
Lâm Nhiên mặt đỏ lên, ngượng ngùng phản bác nói phương thức này so so trực tiếp dùng tay sờ còn sắc tình, nhưng là nam thần biểu tình thật sự quá mức đứng đắn, hắn lại ở trong lòng phỉ nhổ chính mình tư tưởng không khỏe mạnh, nam thần rõ ràng toàn tâm toàn ý vì mày đo kích cỡ, mày lại trong lòng lải nha lải nhải lung tung gì a!.
“Ân, đúng vậy!” Lâm Nhiên giống chim gõ kiến giống nhau gật đầu cái mạnh.
“Quần áo hiện tại của anh không phải rất thích hợp với em,” Trang Nghiêu nhìn Lâm Nhiên có chút thất vọng, ánh mắt hơi hơi gợi lên khóe môi, “Bất quá anh hồi cấp hai cùng chiều cao hiện tại của em không sai biệt lắm,” đối phương ánh mắt càng ngày càng sáng, đến cuối cùng như là pháo hoa tràn ra ở trong đêm đen, “Nếu em không chê quần áo của anh đã để nhiều năm liền mặc.”.
“Không chê không chê!” Lâm Nhiên thật kích động, chủ động nhào vào trong ngực Trang Nghiêu, may mắn lý trí thực mau online, hắn lại nhanh chóng mà buông lỏng Trang Nghiêu, trong lòng phanh phanh phanh mà loạn nhảy, bởi vậy không có nhận thấy hạ thân dị thường của anh. “Đàn anh, thật sự cảm ơn anh!” Lâm Nhiên mặt mày hớn hở, trong lòng lặng lẽ đem những“ tình báo” không đúng sự thật trong bộ sưu tập mà cậu nghe ngóng được nhất nhất xóa rớt.
.
Cái gì bất cận nhân tình, cái gì lười đến nghe người khác nói chuyện, cái gì mỗi lần nói được ba chữ đều tính ngươi tiện nghi. Nghiêu của cậu rõ ràng săn sóc như thế!.
Quần áo là Trang Nghiêu ngày hôm sau đưa lại đây cho Lâm Nhiên, ngắn gọn màu đen tây trang, thiết kế thập phần hào phóng, không có cái gì dư thừa hoa văn, eo tuyến chỗ hơi hơi thắt lại, biểu hiện ra eo nhỏ của Lâm Nhiên. Bởi vì liên hoan tiệc tối cũng không phải trường hợp thập phần chính thức, Trang Nghiêu không có cho mang cho cậu cà vạt, mà mang theo cái nơ lại đây, khiến cậu xem tình huống mà quyết định. Bình thường rất ít chú trọng ăn mặc - Lâm Nhiên, lần này phá lệ - mặc tây trang của Trang Nghiêu mà đứng trước gương chiếu đã lâu, ở trong đầu vừa lòng mà đối chính mình đánh giá một phen, cuối cùng cho chính mình đánh ra 99 điểm, cuối cùng một điểm là bởi vì quần giống như có chút chặt.
Liên hoan tiệc tối đúng hạn tới, mặc kệ Lâm Nhiên có nguyện ý hay không lên đài, đều đã là ván đã đóng thuyền sự tình. Cậu mặc bộ tây trang kia của Trang Nghiêu, không nóng nảy không hoảng hốt mà ngồi ở hậu trường xem nữ sinh xung quanh vội vã mà ở trang điểm. Cậu mang một bộ dáng xin miễn cho kẻ bất tài đối với nữ sinh yêu cầu hóa trang cho cậu, thực mau liền nghe được người chủ trì giới thiệu chương trình.
Nháy mắt khi tiếp nhận micro, cậu lơ đãng mà liếc mắt thấy nam nhân dưới bộ phận quay chụp tuyên truyền kia, tuy rằng mặt anh bị camera, máy móc ngăn trở xem không rõ, nhưng là cặp chân dài đến nghịch thiên kia cậu tuyệt đối sẽ không nhận sai!.
Nam thần của cậu! Cư nhiên ở hiện trường camera! Cậu! Lâm Nhiên nháy mắt cảm giác chân mình có điểm phát run, nhưng mà Trang Nghiêu thực mau nghiêng đầu, đem khuôn mặt soái đến nhân thần cộng phẫn kia hiển lộ ra tới, đối với phương hướng nơi cậu hơi hơi mỉm cười.
Ngao! Chính là làm cậu lập tức chết đi cũng đáng! Lâm Nhiên như bị tiêm máu gà, nháy mắt eo lưng thẳng tắp, bởi vì trong đầu cậu vẫn luôn phát lại gương mặt nam thần từ vô số góc độ, chính diện, góc nghiêng,… toàn bộ quá trình hợp xướng cùng Hạ Linh Nguyệt không có một chút ánh mắt tiếp xúc.
Hạ Linh Nguyệt đã sớm tại thời điểm ảnh chụp tuyên truyền quân huấn của Lâm Nhiên được đăng lên liền đối với cậu nổi lên một chút tâm tư, nhưng là từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn là đối tượng được theo đuổi, rụt rè của cô không cho phép chính mình theo đuổi nam sinh, bởi vậy liền nghĩ tới cùng Lâm Nhiên hợp tác một tiết mục, nhân cơ hội cùng cậu bồi dưỡng cảm tình. Này bài なんでもないや bị cô đổi thành nam nữ hợp xướng, Lâm Nhiên hát nguyên thanh, cô phụ trách hát cao hơn nguyên điều tám độ giọng nữ. Mấy ngày nay Lâm Nhiên đối cô vẫn luôn không nóng không lạnh , thậm chí mấy nam sinh trong ký túc xá của cậu đều cũng không phải đối với cô thực ân cần, Hạ Linh Nguyệt vẫn luôn an ủi chính mình Lâm Nhiên chỉ là không thông suốt mà nhẫn nại, tận đến kết thúc biểu diễn, dưới đài phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trầm trồ khen ngợi, cô lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Biểu diễn thập phần thành công, nhưng là ở dưới đài mọi người xem tới, so với Hạ Linh Nguyệt cải biên mà hát, rõ ràng phần biểu diễn của Lâm Nhiên càng thêm xuất sắc. Lâm Nhiên ngày thường tiếng nói trong trẻo, nhưng là vừa đến ca hát thời điểm liền sẽ có vẻ trầm thấp một ít, cậu hát khiến nhiều người đang ngồi nghe tuy không hiểu lời nhưng lại ẩn chứa cảm giác chỉ cần có tâm là có thể cảm nhận được âm nhạc, trong trầm thấp lại mang theo một cổ triền miên lâm li, rõ ràng là một cái không nói qua luyến ái nam sinh, giờ phút này lại có vẻ phá lệ thâm tình.
Lâm Nhiên hơi hơi khom lưng cảm tạ ở đây các vị duy trì, trước khi xuống sân khấu liền quay đầu tới Trang Nghiêu phương hướng, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, bước đi nhẹ nhàng, nhìn qua liền có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Trang Nghiêu gần như không thể nghe thấy mà sách một tiếng, đem trong tay camera giao cho tháo hán bạn cùng phòng xong, bước đi dồn dập mà vòng đến hậu trường.
(Tháo hán: người đàn ông cao to, vạm vỡ, thô kệch)
Liên hoan tiệc tối đã gần kết thúc, hôm nay tất cả các đồng học biểu diễn tiết mục đều nhận được một ly trà sữa, đàn chị phụ trách tổ chức chương trình tri kỷ mà chuẩn bị hai loại trà sữa nóng cùng trà sữa lạnh, biểu diễn kết thúc xong mọi người có thể tự mình đi lấy. Lâm Nhiên làm một cái nam sinh, ngày thường là không quá muốn cho người khác biết chính mình thích uống trà sữa, tuy rằng uống trà sữa sẽ không tổn hại nam tử khí khái của cậu, nhưng là khả năng sẽ cho người khác lưu lại rất ấn tượng kỳ quái.
Nên là là hiện tại cũng không có lý do để từ chối trà sữa nha. Lâm Nhiên tay cầm một ly trà sữa nóng ngồi ở một bên vui vẻ hút hút, hoàn toàn làm lơ cái nhìn nóng rực của ai đó. Không nói đến Lâm Nhiên ban đầu là cá tính lãnh đạm, là nam hay là nữ ở trước mặt cậu đều là cùng một dạng, hiện tại cậu đã có người trong lòng, liền càng sẽ không đem lực chú ý đặt ở trên người người khác.
Sô pha bên người đột nhiên trầm xuống, Lâm Nhiên trong miệng còn ngậm ống hút, ngốc lăng lăng mà nghiêng đầu nhìn lại.
“A! Đàn anh!” Lâm Nhiên kích động mà hạ giọng, bởi vì khoảng cách thân cận quá không có phương tiện nâng cánh tay, chỉ có thể ở đối phương trên đùi vỗ vỗ thể hiện sự hưng phấn, “Đàn anh, anh hôm nay thế nào lại là cameraman a, sớm biết rằng hôm nay anh cũng tới, em liền đáp ứng cái kia đồng học trang điểm cho em.” Nghe nói trang điểm có thể khiến ngũ quan có thể càng lập thể, càng đẹp mắt, ai, thực sự có điểm hối hận đâu.
“Không cần thiết,” Trang Nghiêu ánh mắt nhìn chằm chằm ống hút trong miệng Lâm Nhiên, nhìn trà sữa màu nâu nhạt ở Lâm Nhiên đôi môi ra ra vào vào, nhìn ống hút lây dính trong suốt nước bọt của cậu hiển lộ ra màu trắng dấu cắn, nhìn Lâm Nhiên bởi vì miệng đầy trà sữa mà hơi hơi phồng má, lửa nóng kɧoáı ©ảʍ lan tràn từ bộ phận khó nói kia đến toàn bộ cơ thể.
Cậu không được tự nhiên mà nhếch lên chân bắt chéo, hai người không có chú ý tới Hạ Linh Nguyệt mới giận dữ rời đi.
Trang Nghiêu nghe Lâm Nhiên ríu rít mà cùng chính mình lải nhải, nhìn đến anh khiến cậu có bao nhiêu khẩn trương, “Ai đàn anh, anh vừa rồi là đối em cười đúng không? Em không nhìn lầm đi?”.
“Ân, là.”.
Lâm Nhiên cười đến như con chuột nhỏ mới trộm được đồ ăn, “Em liền biết em không nhìn lầm, nói đôi mắt 5.2 của em không phải phóng đại, cách hai nghìn mét em đều có thể phát hiện ra anh!”.
Trang Nghiêu phóng ra khí thế khiến ánh mắt tìm tòi của mấy người xung quanh không dấu vết mà nhất nhất đều bị dọa lui, không có người can đảm mặc kệ khí thế của Trang Nghiêu mà dám tiến lên chịu chết, hàn huyên vài câu liền lục tục rời đi.
“Ai Lâm Nhiên, lớp cậu đang chuẩn bị chụp ảnh chung này, mau tới mau tới!” Một cái nam sinh thét to, Lâm Nhiên cầm một ly trà sữa đi chụp ảnh cũng thấy có điểm không đúng, liền đem trà sữa đặt ở trên bàn trà, “Đàn anh, em đi rất nhanh liền sẽ trở lại a!”.
Trang Nghiêu nhìn hạ thân phồng lên, nhớ lại mỗi một chỗ chi tiết khi đối phương từ bên người mình chen qua đi, đứng dậy đem ly trà sữa còn lại một nửa kia cầm ở trong tay, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cuối tháng tám, thành phố B như cũ nóng bức, chỉ có ở ban đêm mới có thể cảm giác được kia nhè nhẹ lạnh lẽo, nhưng cả người khô nóng Trang Nghiêu không có tâm tình đi cảm thụ, cặp chân dài bước nhanh dọc theo đường đi như vào chỗ không người mà làm lơ hết người muốn tiến lên chào hỏi. Anh ngồi trên xe, đầu lưỡi cuốn lên ống hút tình sắc mà mυ'ŧ vào, trong đầu hiện ra đôi môi Lâm Nhiên ngậm ống hút bộ dáng, tưởng tượng khoang miệng cậu bị dươиɠ ѵậŧ anh lấp đầy, hàm răng anh tại nếp ngậm cắn cũ mà Lâm Nhiên gây ra, tạo ra ấn ký mớ trên ống hút. Tuy rằng biết hy vọng không lớn, anh như cũ đem ly ngọt nị trà sữa kia đều uống vào trong bụng, bởi vì bên trong khả năng tàn lưu Lâm Nhiên nước bọt, anh không cho phép có một đinh điểm lãng phí.
Ống hút đã bị cắn thê thê thảm thảm, Trang Nghiêu đem cái ly phóng tới một bên, cấp Lâm Nhiên phát một tin nhắn.
Trên đường trở lại phòng chờ, Lâm Nhiên nhận được tin nhắn, ai thán một tiếng, nam thần thật vội, cậu còn không có cùng anh nói chuyện tận hứng đâu, trên tay lại nhắn một cái [ ngoan ngoãn.jpg], kết quả trở lại phòng nghỉ liền phát hiện chính mình trà sữa không thấy.
Hỏi một vòng, không ai biết trà sữa ở đâu, trong lòng cậu tức khắc nhiễm một tầng xám xịt, rốt cuộc là ai đem trà sữa của cậu thu đi nhanh như vậy, vừa rồi cậu mới uống được một nửa thôi. Khóc…
Đêm đó Trang Nghiêu đôi tay cầm ly trà sữa bị lăn lộn đến nhìn không ra hình dáng ban đầu về tới nhà mình, mang tâm tư không quá khỏe mạnh mà ngủ say một đêm, sau mới nhớ tới chính mình quên mang theo bộ tây trang mang theo mùi vị cùng nhiệt độ cơ thể của Lâm Nhiên về.