Quá Trình Né Tránh Bạn Trai Sắc Tình Nhưng Luôn Thất Bại

Chương 2

Vốn muốn tìm một người để yêu đương, ngay ngày báo danh đầu tiên, cậu liền gặp được anh , cậu sao có thể không kích động được chứ!

Trang Nghiêu là tình nhân trong mộng của vô số người thì sao, Lâm Nhiên không định từ bỏ, sau khi hỏi thăm thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trang Nghiêu, cậu lặng lẽ tạo ra kế hoạch theo đuổi anh, nhưng trong quá trình này, tính hướng của cậu không cẩn thận bị Phương Thế Ngọc phát hiện.

"Cậu thực để ý sao? Nếu cậu để ý tôi có thể chuyển phòng."

Phương Thế Ngọc xua xua tay, ngắt lời Lâm Nhiên, nói: "“Bạn cùng phòng cấp 3 của tôi chính là gay, nhiều bạn học của tôi đều là gay, ngay từ đầu tôi còn sợ cậu cảm thấy tôi nói chuyện bốc mùi gay cơ. Hiện tại không phải chúng ta rất hợp nhau sao?”.

Lâm Nhiên ha ha cười, nhưng khi biết được cậu muốn theo đuổi Trang Nghiêu lại lo lắng mà nhíu mày, “Cậu xác định sao? Tôi cảm thấy đàn anh Trang Nghiêu quả thực chính là đại ma vương cấp bậc Boss, cậu vừa vào trận liền chọn khiêu chiến độ khó max như vậy ổn không?”

“Tôi có cảm giác mình sẽ thành công .” Lâm Nhiên không mặt mũi nói chính mình tính lãnh đạm, trước mắt chỉ có cảm giác với trang Nghiêu.

“Cố lên đi, đường dài lại khó khăn a.”.

Một buổi chiều nào đó, Lâm Nhiên thập phần lơ đãng mà đi ngang qua ký túc xá của người nào đó, lại thập phần ngẫu nhiên mà đυ.ng phải Trang Nghiêu đang trở về ký túc xá, “Hi! Đàn anh!” Lâm Nhiên nhảy nhót mà chạy tới, đập tay lên bả vai rộng lớn của Trang Nghiêu, “Anh còn nhớ rõ em sao? Em kêu Lâm Nhiên, được đàn anh đưa đến trường học ngày báo danh đầu tiên a.”.

Trang Nghiêu xoay người nhìn cậu, gật gật đầu, chính là đàn em mới gặp lần đầu liền khiến anh ở trong xe loát một lần a..

“Nghe nói anh người bản địa ở đây đúng không? Em đang muốn mua một bộ máy tính để bàn, nhưng không biết mua ở đâu thì tốt".

Lại là loại này thuần lương ngây thơ ánh mắt khiến hạ thân Trang Nghiêu phát ngạnh, anh nỗ lực lấy lại tần suất hô hấp bình thường , nghe cậu nói nói.

“Đàn anh có thể đề cử một vài nơi cho em được không?” Đương nhiên nếu đàn anh có thể dẫn cậu đi liền càng tốt! Dù không được, nhưng có thể đến gần Trang Nghiêu vẫn khiến Lâm Nhiên thập phần thỏa mãn.

Im lặng một lát, thanh âm khàn khàn của Trang Nghiêu vang lên, “Phố Trung Quan đi, em có thể chính mình mua bộ linh kiện về rồi tự lắp”.

Đàn anh cũng không ít nói như trong truyền thuyết nha, Lâm Nhiên thầm cảm thán. “Đàn anh, anh bị cảm ạ?” Lâm Nhiên nâng mặt đến gần một chút mà hỏi, “Anh đang không thoải mái ạ? Vậy em…em không làm phiền anh nữa ?”.

Sắc mặt Trang Nghiêu hiện tại rất khó coi, hai mắt đen kịt, nhìn qua liền cho người ta cảm giác tâm tình anh không tốt. Bước đầu tiên tiếp cận thành công khiến lâm Nhiên rất vui, cậu đã chuẩn bị kháng chiến lâu dài,nên tạm thời tính lui lại, nếu không cậu sợ sẽ khiến đàn anh phản cảm. Cậu đang chuẩn bị tạm biệt Trang Nghiêu, cánh tay đã bị đối phương giữ chặt, lòng bàn tay Trang Nghiêu có chút nóng, ngón tay cậu cuộn tròn lên, khó hiểu mà nhìn về phía Trang Nghiêu.

“Không phiền ,” Trang Nghiêu nặng nề mà nói, nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài của Lâm Nhiên như suy tư gì, “Em thực sốt ruột mua máy tính?”.

“Có máy tính tương đối tiện lợi, đặc biệt là chơi game.” Lại nhớ tới thân phận học thần của Trang Nghiêu, sợ việc mình thích chơi game lưu lại ấn tượng xấu cho đàn anh, cậu vội vàng nói thêm, “Thật ra em cũng không phải mua máy tính chỉ để chơi game.”.

Trang Nghiêu không cho ý kiến mà gật đầu, nhìn qua cũng không phải rất để ý, “Anh lên lầu một chút, em ở đại sảnh chờ anh.”.

Thấy Trang Nghiêu đi vào ký túc xá, Lâm Nhiên vội vàng nhấc chân đuổi kịp. Ký túc xá Trang Nghiêu đang ở là kí túc xá của đàn anh năm ba, năm tư, mỗi người đều mang theo khí chất tinh anh, vừa thấy liền thấy sự khác biệt với tân sinh như cậu. Lâm Nhiên câu nệ đứng ở một bên của thang máy, Trang Nghiêu duỗi tay đẩy nhẹ bụng cậu , “Đừng đứng ở trước máy lạnh như vậy, đợi anh ở đại sảnh.”.

Đợi thang máy đóng cửa, Lâm Nhiên mới phản ứng lại đây chính mình vừa rồi đứng trực diện máy lạnh, nam thần đây là lo lắng cậu cảm lạnh? Lâm Nhiên ngây ngốc mà mừng thầm, nam thần cũng không lạnh lùng, khó tiếp xúc như lời đồn a!!!

Trang Nghiêu không biết trở lại phòng ngủ làm cái gì, ước chừng 30 phút sau mới xuống dưới, Lâm Nhiên suy đoán đối phương hẳn là xử lý một chút sự tình, lại không nghĩ rằng đàn anh của mình ở trên lầu một bên nhớ lại xúc xúc cảm khi chạm vào bụng cậu, một bên nỗ lực bình ổn du͙© vọиɠ.

Lúc này Trang Nghiêu bước đi tự nhiên không chút để ý, khác với lúc trở về phòng, với tư thế vội vã, bối rối, lần này Trang nghiêu luôn duy trì đi phía sau Lâm Nhiên nửa bước. Trang Nghiêu cùng Lâm Nhiên câu được câu không mà nói chuyện. Bàn tay đút trong túi của Trang Nghiêu bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác dính nhớp làm anh không quá thoải mái, tầm mắt anh dời xuống mông thịt của nam sinh phía trước, hôm nay cậu mặc chiếc quần kiểu cao bồi, vải dệt lỏng lẻo bị hai mảnh mông vểnh đẩy lên một độ cong mê người. Đi một bước, mông thịt liền sẽ run rẩy biên độ nhỏ một chút, trước kia Trang Nghiêu chưa bao giờ cẩn thận quan sát người khác như vậy, cũng càng không nói đến việc nhìn chằm chằm mông người khác như bây giờ.

Vì cái gì xem cách một tầng vải đều có thể khiến anh nổi lên du͙© vọиɠ? Trang Nghiêu bắt đầu hoài nghi tính tự kiểm soát bản thân mà chính anh vẫn luôn tự hào, tầm mắt dao động không ngừng, như có như không nhìn trộm phía dưới Lâm Nhiên rồi dời đi, cẳng chân cậu tương đối càng dài, tỉ lệ đôi chân càng là hoàn mỹ.

Tầm mắt Trang Nghiêu cố định tại mắt cá chân cậu, hô hấp thô nặng vài phần, anh hít thở sâu nhằm bình ổn du͙© vọиɠ, Lâm Nhiên thần kinh thô hoàn toàn không phát hiện Trang Nghiêu khác thường. Tiến vào bãi đỗ xe Trang Nghiêu liền bước đi nhanh hơn, vượt qua Lâm Nhiên đi đến phía xe của mình.

Lâm Nhiên nhưng thật ra cố ý ở thời điểm Trang Nghiêu lái xe cùng anh tâm sự, lân la làm quen, nhưng vô luận cậu nói cái gì, đàn anh đều mang bộ dáng thất thần. Cậu suy nghĩ, nam thần sao có thể thất thần đâu? Tám phần là lười để ý cậu đi, vừa nghĩ thế liền thấy trong lòng mất mát, Lâm Nhiên héo lộc cộc mà ngồi trên ghế phụ, cúi đầu chơi ngón tay.

Trong khi đó, Trang Nghiêu lại đang hối hận sao hôm nay không lái chiếc xe rộng một chút, hiện giờ anh như đang chìm ngập trong một vại nước tràn đầy mùi vị của Lâm Nhiên. Nói đến cũng buồn cười, Lâm Nhiên cũng không xịt nước hoa, cũng không có cái gọi là mùi thơm thơm thể, có thể là mùi gì chứ? Trang Nghiêu tinh tế mà ngửi, đại khái là có một chút, cơ hồ có thể xem nhẹ mùi mồ hôi đi, nhưng anh lại hoàn toàn không cảm thấy phản cảm, ngược lại là làm du͙© vọиɠ anh tăng vọt.Haiz.

Phố Trung Quan hiện tại không thể nói là ít người , đặc biệt hiện tại còn là giai đoạn học sinh vẫn được nghỉ, không ít người xuất hiện trong phố đều là học sinh, sinh viên. Lâm Nhiên đi phía sau Trang Nghiêu, nhan sắc cùng khí thế của anh khiến không ít người ghé mắt nhìn, đại đa số vẫn là ngừng việc trong tay mà nhìn anh, nhưng là có một số khác hành động bạo dạn hơn làm Lâm Nhiêm cảm thấy quá mức.

Người xung quanh Lâm Nhiên và Trang Nghiêu ngày càng nhiều, độ đè ép lên hai người dần tăng, Lâm Nhiên bất mãn mà mím môi. Nếu chuyện này xảy ra trên người bạn tốt ,cậu đại khái sẽ đấm bả vai đối phương, chế nhạo nói nhân khí của cậu thật cao, tôi thật hâm mộ a, nhưng là đặt ở trên người Trang Nghiêu cậu liền nhịn không được trong lòng thịch thịch thịch, dấm chua bốc hơi.

Hắc, vị này tỷ tỷ vừa thấy liền so với nam thần của tôi lớn hơn bốn năm tuổi, đừng hướng bên này đẩy được không, mắt lấp lánh cũng sẽ không tăng độ thu hút a. Vị này thân cao nhiều nhất một mét sáu tiểu tỷ tỷ, vẫn luôn ngẩng cổ đi theo nam thần không mệt sao? Hắc! Còn có cái kia đi đường không ổn định, mông uốn éo uốn éo còn mặc áo màu tím nam sinh, cậu cách xa nam thầm của tôi ra!.

Lâm Nhiên thấy Trang Nghiêu như một khối cực phẩm điểm tâm bị một đám người thèm thuồng mà vây quanh, cậu liền rầu thúi ruột, xúc động tiến lên một bước bắt lấy cổ tay nam thần. Trang Nghiêu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhiên.

“Nam thần… A đàn anh, em thấy người xung quanh quá nhiều, sợ bị tách ra.” Lâm Nhiên mang một gương mặt vô hại, tươi cười chen chúc lên phía trước, trong đầu đột nhiên linh quang vừa hiện, “Em hiện tại còn không có số điện thoại của anh, nếu bị tách ra có khả năng không tìm thấy anh luôn!”.

Trang Nghiêu gật đầu, trở tay chủ động kéo tay Lâm Nhiên, ngón cái liền đặt mạch môn hơi hơi nhảy lên của cậu. Anh cầm tay Lâm Nhiên đi về phía trước, khuôn mặt lạnh nhạt như đang nói người sống chớ gần, mới vừa rồi dính ở bên cạnh cả trai lẫn gái không tự giác mà hướng hai bên thối lui một ít, nhường cho hai người họ một con đường nhỏ. Trang Nghiêu hiếm khi đi để ý ý tưởng cùng cách làm của người khác, càng sẽ không để ý cảnh chen chúc vừa rồi, anh thong thả ung dung mà cầm tay người bên cạnh, xúc cảm trong tay khiến anh nhiệt huyết dâng trào, dẫn Lâm Nhiên đi tới một cửa tiệm nhìn từ ngoài cũng không tồi.

Lâm Nhiên ngồi trên ghế tròn nhìn Trang Nghiêu đứng ở quầy cùng chủ tiệm nói chuyện, cậu chăm chú nhìn nhan sắc cực phẩm của nam thần. Trang Nghiêu quay đầu liền thấy vẻ mặt ngốc ngốc của Lâm Nhiên đang nhìn mình chằm chằm. “Có yêu cầu gì về linh kiện máy tính sao?”.

Nam thần anh đang nói cái gì nha. Môi nam thần thật đẹp a, chính là giống như màu sắc không quá khỏe mạnh có điểm nhợt nhạt, ân ân ân anh nói đều đúng, người đẹp nói gì cũng đúng. Bỗng có một bàn tay to đặt trên mặt cậu, chạm vào giữa hai mắt mà búng một cái, “Đang làm gì vậy?”.

Lâm Nhiên hoàn hồn đứng bật dậy, chột dạ mà cười ha ha, “Không, không làm gì hết, đàn anh anh vừa rồi nói cái gì? Em vừa rồi có điểm đói, không nghe rõ.” Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Nhiên liền có xúc động cho mình một bạt tai, cái gì có điểm đói, buổi sáng cậu mới ăn ba cái bánh bao thịt, chẳng lẽ ba cái bánh bao đều cho chó ăn rồi sao, mất mặt quá ?!.

Trang Nghiêu hơi hơi nhíu mày, “Em có yêu cầu gì về linh kiện máy tính?”.

Vấn đề này cậu biết a, là một đứa mê game lâu năm, cậu lập tức bùm bùm mà báo ra một đống lớn số liệu, nói được sảng khoái đến miệng khô lưỡi khô , cậu mới phản ứng lại đây, nam thần có nghe rõ không a, rốt cuộc nam thần nhìn qua cũng không phải người đặc biệt thích chơi máy tính, não của chính mình thật phản ứng chậm quá.

Không nghĩ tới Trang Nghiêu chính xác tuyệt đối mà đem yêu cầu của Lâm Nhiên nói cho chủ tiệm, hơn nữa còn sửa chữa một số đặc điểm nhỏ. “Liền những yêu cầu này, hiện tại tiệm chú có những loại này không?”.

“Có có có,” chủ tiệm cười tủm tỉm gật gật đầu, “Màn hình , CPU, vẻ ngoài, hiện tại hai đứa muốn chọn luôn sao?” Lâm Nhiên lập tức tiến lên, khuỷu tay liền để ở Trang Nghiêu bụng, “Dạ muốn!”.

Vị trí kho hàng ở gần cửa tiệm, chẳng qua lắp ráp linh kiện sẽ khá tốn thời gian , Lâm Nhiên liền trong khoảng thời gian này xem chủ tiệm tính tiền, “Nếu nhờ nhân viên lắp ráp yêu cầu thêm vào thêm 100 tệ, nhưng đàn anh của cháu ở chỗ này đâu, cậu ấy lắp ráp so với nhân viên trong tiệm nhanh hơn nhiều.”.

“Ai?” Lâm Nhiên kinh ngạc nhìn phía Trang Nghiêu, “Học trưởng anh còn hiểu lắp ráp linh kiện máy tính a?”.

Trang Nghiêu hơi hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt đáp lại, Lâm Nhiên lại gần, chân chó nói, “Kia đàn anh giúp em lắp ráp được không? Em mời anh ăn cơm!”.

Tiểu tham tiền lại một chút đều không đau lòng tiền mời đàn anh ăn cơm, trong cảm nhận của cậu nam thần chính là loại người có thể xem từ xa nhưng không thể dâʍ ɭσạи, mặc dù muốn mời khách cũng cần thiết ở nhà hàng năm sao ăn bò bít tết đắt chết người, nếu không đều không xứng với nam thần của cậu. Ví tiền muốn bẹp xuống cũng không sao, đều là ăn vào Trang Nghiêu bụng nói, cậu một chút đều sẽ không đau lòng.

“Được.” Trang Nghiêu nhàn nhạt mà lên tiếng, anh liền ngồi xuống chiếc ghế Lâm Nhiên vừa ngồi, cầm cốc uống nước dùng một lần, ngón tay thon dài đặt ở thành cốc vẫn đẹp như vậy. Si hán mà ngắm trang Nghiêu, Lâm Nhiên chưa đã thèm mà thu hồi tầm mắt, ngón tay di chuyển đến hóa đơn chủ tiệm đưa, “Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”.

Nghe được chủ tiệm báo giá rẻ rất nhiều so với việc mua một bộ máy tính lắp đặt hoàn chỉnh, Lâm Nhiên yên lòng, sau lại nhìn chằm chằm ví tiền cùng linh kiện, “Có thể hơi chút tiện nghi một chút sao.” Ngại đây là cửa hàng nam thần giới thiệu, Lâm Nhiên cũng không dám làm càn mà cùng chủ tiệm mặc cả, cuối cùng Lâm Nhiên được tượng trưng mà giảm 300 tệ, cậu mỹ mãn mà ôm một đống lớn linh kiện mà mình mới mua chuẩn bị trở lại trường học.

Lâm Nhiên có thói quen mua đồ của người thành phố S, việc mua đồ vật không mặc cả tuyệt đối khiến cả người cậu khó chịu, mặc cả xong trong lòng quả nhiên thoải mái hơn nhiều!.

“Đàn anh anh muốn ăn cái gì a? Em mời!” Trang Nghiêu nhìn lúm đồng tiền của Lâm Nhiên, bỗng thấy tâm tình sung sướиɠ, khóe miệng cong lên độ cong nhỏ, phải biết rằng đại ma vương ngày thường làm thực nghiệm thời điểm quanh thân ba mét tràn đầy mưa rền gió dữ, không dùng ánh mắt bức người tự sát nhìn chằm chằm người khác cũng đã tính tâm tình hảo.

“MacDonald đi, em không phải nói chính mình đói bụng sao?”.

Lâm Nhiên nháy mắt cảm động, hốc mắt đều có chút ẩm ướt hồng hồng, nam thần cư nhiên còn nhớ rõ câu nói dối hồi nãy của cậu, nam thần cư nhiên như thế quan tâm cậu! “Không ổn đi, MacDonald một chút đều không phù hợp.” Nam thần cấp bậc nào a, sao có thể đi ăn MacDonald được chứ.

Trang Nghiêu là không phải người để mình vào tình huống bị động, từ khi anh biết chính mình có làn da cơ khát chứng (khao khát đυ.ng chạm), anh vẫn luôn khắc chế du͙© vọиɠ muốn cùng người khác tiếp xúc thân thể, dần dà kết quả cư nhiên hoàn toàn ngược lại. Anh chán ghét người khác đυ.ng chạm, chỉ có cùng người nhà tiếp xúc mới không làm anh phản cảm, nhưng chỉ một đυ.ng chạm nhỏ với Lâm Nhiên, xúc cảm từ tay truyền tới hạ thân nói cho Trang Nghiêu: chính là người này.

Người này là thuốc của anh, thuốc đặc trị, là sự cứu rỗi duy nhất của anh.

Mấy ngày nay anh đều tra xét tư liệu liên quan đến cậu, nếu cậu cùng chính mình chỉ có một lần duyên phận gặp mặt, như vậy anh cũng sẽ tự ý đặt chân vào sinh hoạt của cậu, cùng lắm thì anh lại tiếp tục trải qua những ngày như trước kia thôi. Nhưng nếu cậu thường xuyên mà xuất hiện ở trước mặt anh, anh tuyệt đối sẽ không để cậu ra khỏi sinh hoạt của mình.

Hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, nhưng giữa trưa Lâm Nhiên lại mời chính mình ăn cơm, như vậy nên tính là lần thứ ba gặp mặt, cũng đủ thường xuyên đi, Trang Nghiêu nắm tay cậu chặt hơn, anh sẽ không bỏ qua cậu.

Xung quanh Phố Trung quan dân cư rất đông đúc, MacDonald càng là kín người hết chỗ, cũng không biết Trang Nghiêu làm sao có thể vượt mọi chông gai mà tìm được chỗ ngồi, anh đang ngồi ở một vị trí trống, đại khái nam thần có chính mình đặc thù kỹ năng đi. Lâm Nhiên thầm nghĩ.