Không đợi anh trả lời, điện thoại bắt đầu rung lên liên tục, các khung tin nhắn màu xám lần lượt hiện lên.
Đầu tiên là địa chỉ của một khách sạn gần trung tâʍ ɦội nghị, sau đó cô nói: “Đến không?”
“Mũi anh ta rất cao, phía dưới cũng rất là lớn.”
Sau cùng còn có một câu: “Không biết có lớn hơn anh hay không đây.”
Phó Thành có thể tưởng tượng ra được, bây giờ chắc chắn cô đang ngồi ở đó với vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi gõ ra những chữ này, thậm chí cô còn có thể chào hỏi những người đi ngang qua mình với vẻ mặt không cảm xúc.
Phó Thành khép hờ mắt, cắn chặt khớp hàm, sau đó đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài.
Anh biết rõ đó là một cái bẫy, nhưng anh vẫn nhảy xuống.
Phó Thành đoán không sai, quả thật là Anh Hiền vừa nhắn tin cho anh, vừa ứng phó với Will với vẻ mặt như bình thường.
Will nhìn những ngón tay đang gõ không ngừng của cô, tò mò hỏi: “Chơi tài xỉu mà cũng cần thao tác sao?”
Anh Hiền liếc mắt nhìn anh ta, đáp: “Tôi đang thêm tiền cược.” “Chơi lớn như thế à?”
“Đúng vậy.” Anh Hiền cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Từ nhà Phó Thành đến khách sạn cần khoảng chừng ba mươi phút. Cô âm thầm tính toán xem lúc nào cho thêm một kích thì ổn.
Mười lăm phút sau, cô canh đúng giờ gửi tin nhắn: “Phó Thành, cho anh một tin chính xác này.”
“Súng đã lên nòng.”
Phó Thành đã đến tiền sảnh, lúc nhìn thấy tin nhắn thứ hai, sắc mặt của anh hoàn toàn trở nên u ám.
Cái gì gọi là súng đã lên nòng? Là cô không đợi được hay là người đàn ông kia không nhịn được nữa?
Anh Hiền trong sảnh tiệc không biết rằng Phó Thành đang ở ngay bên ngoài. Sau khi bấm gửi, cô không kìm được mà nhếch miệng lên.
Cô cười mình vì quá xấu xa.
Cô có một loại cảm giác vui vẻ như khi đùa dai ở tuổi đương thì, cực kỳ ấu trĩ, nhàm chán vô cùng, thế nhưng lại không kìm được ham muốn làm điều xấu xa đang dâng trào mãnh liệt.
Anh Hiền định đi toilet một lát, cô lấy túi xách đi ra phía ngoài. Will tinh mắt nhìn thấy, đuổi theo thử một lần cuối cùng: “Cô Tưởng, sao chúng ta không trao đổi số điện thoại nhỉ?”
Anh Hiền không ngờ rằng anh ta lại cố chấp như vậy, cô thẳng thừng nói: “Will, trông anh không giống một người mặt dày.”
Will hiểu rõ ý của cô, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối, nhưng anh ta vẫn lịch thiệp nói: “Bình thường thì không, chỉ trách cô Tưởng quá hấp dẫn.” Nói xong, anh ta cúi người kề sát mặt cô: “Have a good night.”
Anh Hiền cực kỳ nể mặt anh ta, nhận lấy lời ấy: “Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Nam nữ trưởng thành, vui vẻ với nhau, từ chối người khác không cần thiết phải nói những lời quá quyết tuyệt, người bị từ chối cũng sẽ không xấu hổ khó chịu.
Sau khi nói lời tạm biệt, Will trở về hội trường, đi thẳng đến bên cạnh một người phụ nữ tóc xoăn. Phương hướng mà bước chân nhắm đến hết sức rõ ràng, xem ra là đã định mục tiêu từ lâu.
Quả là không ra đi trắng tay, Anh Hiền buồn cười.
Vừa quay đầu lại, Anh Hiền lập tức đối diện với ánh mắt của Phó Thành.
Nếu không phải đã biết rằng màu đồng tử khá nhạt từ trước, chắc hẳn cô sẽ nghĩ rằng màu đen u ám kia là màu mắt của anh*.
*Ý muốn nói lúc này ánh mắt của Phó Thành cực kỳ u ám.
Sự việc diễn biến hơi khác so với những gì cô tưởng tượng. Cô không có ý định để cho Phó Thành nhìn thấy Will, như vậy quá ấu trĩ rồi, không cần thiết.
Bởi vì một trò chơi thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra sự cố. Anh Hiền cũng không quá đặt nặng, cô thản nhiên đưa túi xách cho Phó Thành: “Giúp tôi cầm một chút, tôi đi vệ sinh.”
Phó Thành không cầm lấy túi xách. Cô dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Anh cũng muốn đi cùng à?”
Môi người đàn ông giật giật, anh không lên tiếng trả lời mà đưa tay cầm lấy chiếc túi xách satin nhỏ của cô.
“Cảm ơn.” Anh Hiền xoay người đi về phía toilet, không quá để ý đến tiếng bước chân của anh. Anh là vệ sĩ, canh chừng ở cửa toilet là một chuyện rất bình thường, huống hồ anh còn đang cầm túi xách của cô.
Khoảnh khắc mở cửa ra, Phó Thành đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy bả vai cô đẩy vào trong toilet. Trước khi Anh Hiền kịp phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô đã bị anh trói tay ra sau ấn vào cửa, tiện thể dùng đầu gối tách hai chân cô ra.
Động tác liền mạch lưu loát, cũng xem như là mở mang cho Anh Hiền về bản lĩnh của anh.
Anh Hiền nói, không chút hoang mang: “Phó Thành, tôi đúng chuẩn là một người trói gà không chặt đấy, dùng tư thế đối phó với phần tử khủng bố để đối phó với tôi thì quá lãng phí rồi.”
Cạch. Những ngón tay màu mật ong với đốt ngón tay rõ ràng vặn khóa cửa, sau đó trượt xuống giữa hai chân cô, đẩy qυầи ɭóŧ ra, sau khi sờ thấy nơi đó ướŧ áŧ, anh chẳng nói chẳng rằng đút hai ngón tay vào.
“Ưm!”
Huyệt nhỏ hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì, dù đã ướŧ áŧ thì cũng bị giật mình co rút lại, vách tường thịt xoắn chặt lấy ngón tay to dài đang xâm lấn, vừa kẹp chặt vừa nhanh chóng tiết ra chất lỏng, giúp ngón tay dễ dàng thâm nhập sâu hơn.
Phó Thành không khách sáo. Các khớp ngón tay cọ vào vách thịt, bắt đầu đẩy mạnh vào. Anh ra sức làm, kéo thịt non cùng chạy về phía miệng huyệt.
“A, a... đợi chút...” Anh Hiền thấp giọng cầu xin anh tha cho mình. Vừa mới bắt đầu đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, cô có chút không chịu nổi. Hơn nữa cô vẫn đang nhịn tiểu, đó là điểm chết người nhất.
Cảm giác vừa xốp vừa bí bách từ dưới thân chạy dọc theo cột sống đánh thẳng vào da đầu, cô muốn kìm lại thì phải thắt chặt bụng dưới, mà thắt chặt bụng dưới thì cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn, quả thật sắp điên rồi.
Hơi thở nóng ẩm phả vào tai cô, sau đó là giọng nói không thể nào thấp hơn nữa của người đàn ông: “Thứ cô muốn là cái này phải không.” Hơi thở dừng lại vài nhịp, anh nói với chất giọng càng đè nén hơn nữa: “Đồ lẳиɠ ɭơ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính Phó Thành cũng giật mình. Anh không thể tin được rằng bản thân mình lại nói ra những lời đó. Nhưng sau khi cảm giác kinh ngạc trôi qua là một sự sảng khoái lạ thường.
Nhìn cô gái với đôi môi đỏ mọng đang hé mở và ánh mắt mơ màng trước mặt, anh nghĩ, phải, đây đúng là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ.
Vậy nên cô mới gửi cho anh loại tin nhắn đó, vậy nên cô mới ướt trước cả khi anh đến đây.
Tại sao cô lại ướt? Là do tên ngoại quốc kia đã nói gì đó với cô sao? Hay là làm cái gì?
Cô chê anh không đủ lớn nên tìm một tên người nước ngoài ư?
Vừa nghĩ đến việc cô và người kia kề sát mặt nhau trong khi ướŧ áŧ như vậy, ngón tay của Phó Thành càng đâm thọc mãnh liệt hơn, bàn tay vỗ bép bép vào âʍ ɦộ.
“Ưm ---” Anh Hiền dùng sức cắn chặt môi dưới, cố nhịn tiếng thét chói tai, run rẩy toàn thân.